Diệp Hiên đang cược!
Hắn cược bộ xương khô này chỉ là giả tượng, vị nhân vật cấm kỵ thần bí vẫn còn sống.
Ngay cả vạn cổ bóng ma cũng thèm muốn áo nghĩa luân hồi của hắn, đây cũng chứng minh nhân vật cấm kỵ mười phần để ý áo nghĩa luân hồi, một quyền này của hắn chính là muốn bức bách vị nhân vật cấm kỵ này hiện thân.
Ầm ầm!
Vạn cổ luân hồi, hỗn độn táng diệt!
Vạn Cổ Luân Hồi Quyền quá mức đáng sợ, dù là Nhân Đạo Chủ Nhân cũng hiện ra vẻ rung động, nội tâm càng là dâng lên cảm giác sợ hãi.
- Ai!
Bỗng nhiên, một tiếng vạn cổ thở dài đang truyền đến, chuyện xảy ra kế tiếp liền khiến Diệp Hiên cùng Nhân Đạo Chủ Nhân sợ hãi ngay tại chỗ, mà Diệp Hiên oanh ra Vạn Cổ Luân Hồi Quyền cũng bị ngăn cản lại.
Cạch!
Bộ xương khô lúc đầu không có sinh cơ, nhưng lại chợt chậm rãi giơ cánh tay lên ngăn trở một quyền này của Diệp Hiên, một vệt tử quang bắt đầu vờn quanh trên bộ xương khô này.
Chuyện xảy ra kế tiếp càng thêm khiến Nhân Đạo Chủ Nhân cùng Diệp Hiên kinh dị, thậm chí khiến Nhân Đạo Chủ Nhân nắm lấy Diệp Hiên, cả người liền nhanh chóng lùi lại phía sau.
Oanh!
Di thiên mạn địa, tử quang lượn lờ, một vệt lực lượng cấm kỵ bộc phát ra từ khô cốt, hắn đang ngồi xếp bằng cũng chậm rãi đứng lên, xương cốt pha tạp tàn tạ bắt đầu sinh sôi huyết nhục, cho đến khi hóa thành một con người thực sự.
- Không sống không chết, không cấu bất diệt, vạn vật trầm luân, luân hồi khôi phục.
Cấm kỵ che trời, tử quang lượn lờ, một bộ khô xương vốn đã chết không thể chết lại, vậy mà mọc ra huyết nhục sống lại, mặc dù Diệp Hiên cùng Nhân Đạo Chủ Nhân thấy không rõ bộ dáng người này, nhưng chỉ là khí tức toát ra từ đối phương, liền khiến hai người tê cả da đầu.
- Tới đây.
Người này đúng là nhân vật cấm kỵ chân chính, thần bí mà đáng sợ, thâm thúy mà tang thương, năm ngón tay hắn cách không dò xét về hướng hai người, lập tức lôi kéo hai người đến trước mặt.
- Nhân Quả Thiên Địa!
Diệp Hiên không có sức phản kháng, Nhân Đạo Chủ Nhân không biểu lộ gì, giờ khắc này nàng phong hoa tuyệt đại, mái tóc xanh cuồng loạn bay lên, toàn thân bộc phát ra hồng hà óng ánh, nhân quả lực kinh khủng ngang nhiên đánh tới vị nhân vật cấm kỵ này.
- Nhân quả đại đạo, không tệ, không tệ.
Ầm!
Một chỉ cấm kỵ, vạn vật băng diệt, cái gọi là nhân quả lực bị một ngón tay đánh nát, càng khiến cho Nhân Đạo Chủ Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, cả người trực tiếp bị trấn áp xuống, một sợi xiềng xích cấm kỵ kinh khủng quấn quanh người nàng.
- Thiên tư tiểu cô nương này cực cao, vậy mà lại có thể lĩnh ngộ ra nhân quả đại đạo, hơn nữa còn đang thăm dò đến cảnh giới cấm kỵ, hoàn toàn chính xác khiến bản tổ lau mắt mà nhìn.
Vị nhân vật cấm kỵ thần bí lộ vẻ tán thưởng, từ nội tâm mang vẻ tán thưởng đối với Nhân Đạo Chủ Nhân.
- Ngươi là ai?
Gương mặt xinh đẹp của Nhân Đạo Chủ Nhân cực kỳ nghiêm trọng, nàng cảm giác được chính mình đang vô lực, vỏn vẹn chỉ một kích liền trấn áp được nàng, chẳng lẽ đây chính là lực lượng của nhân vật cấm kỵ sao?
- Đáng tiếc a đáng tiếc, mặc dù ngươi thăm dò đến cấm kỵ cảnh, nhưng mà ngươi muốn đạp vào này cảnh giới thì lại muôn vàn khó khăn, nếu như ngươi cưỡng ép độ kiếp, kết quả cũng chỉ có thể là thân tử đạo tiêu.
Nhân vật cấm kỵ được hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo nói.
- Đến cùng ngươi là ai?
Nhân Đạo Chủ Nhân trang nghiêm chất vấn, nàng cảm giác được toàn thân mình đều bị người này nhìn xuyên, mà trước mặt vị nhân vật cấm kỵ thần bí này, nàng tựa như không có một bí mật gì có thể giấu giếm.
- Ngươi có thể gọi ta là Thần Tổ Vạn Thú.
Vị nhân vật cấm kỵ thần bí tang thương thì thầm, một đôi mắt màu đỏ tươi lộ vẻ hoảng hốt, như đang nhớ lại một đoạn ký ức cổ lão xa xôi nào đó.
- Thần Tổ Vạn Thú?
Diệp Hiên ngơ ngác nhìn về phía người này, đây là lần đầu tiên hắn nghe được cái tên này, cũng là danh tự của nhân vật cấm kỵ.
- Tiểu hữu thân phụ luân hồi, thật là đáng chết khiến ngươi đem ta bức ra, xem ra hắn muốn ra tay trước.
Thần Tổ Vạn Thú nhàn nhạt nhìn về phía Diệp Hiên, đôi mắt màu đỏ tươi vạch qua một vẻ thâm thúy, như đang suy nghĩ một chuyện nào đó.
Diệp Hiên nghe không hiểu Thần Tổ Vạn Thú đang nói cái gì, hắn biết đây là liên quan tới cuộc đọ sức của nhân vật cấm kỵ, hắn đem toàn bộ những nghi hoặc này đè xuống, khom người cúi đầu hướng về Thần Tổ Vạn Thú nói:
- Còn xin tiền bối cứu chí hữu ta một mệnh.
- Dựa vào cái gì ta phải đi cứu hắn?
Thần Tổ Vạn Thú nhìn về phía Diệp Hiên nói.
- Bất luận bỏ ra cái giá gì, chỉ cần tiền bối có thể cứu hắn một mệnh, Diệp Hiên ta đều có thể tiếp nhận.
Diệp Hiên nói năng khí phách.
- Ha ha ha!
Thần Tổ Vạn Thú lên tiếng cười lớn, tựa như nghe được một chuyện rất buồn cười.
- Áo nghĩa của luân hồi hoàn toàn chính xác khiến ta động lòng, nhưng còn chưa đủ khiến ta đi cứu hắn, hơn nữa ta có thể nói cho ngươi một chuyện, khiến cho ngươi tìm tới lão gia hỏa kia, kỳ thực hắn có thể cứu bằng hữu ngươi.
Thần Tổ Vạn Thú lạnh lùng nói.
Oanh!
Nghe Thần Tổ Vạn Thú nói, Diệp Hiên ầm vang chấn động, hắn đã sớm hoài nghi vạn cổ bóng ma có thể cứu Liễu Bạch Y, chỉ là một mực không dám khẳng định suy đoán này.
Hiện tại từ miệng Thần Tổ Vạn Thú xác định, Diệp Hiên rốt cuộc cũng đã hiểu, không phải vạn cổ bóng ma cứu không được, mà hắn chỉ đang một mực lợi dụng mình mà thôi.
Chỉ là tất cả những thứ này đều không còn quan trọng nữa.
Hiện tại Diệp Hiên chỉ biết người đang đứng trước mặt hắn, nhất định có thể cứu Liễu Bạch Y, mặc kệ trả cái giá lớn đến đâu, hắn cũng sẽ chấp nhận.