Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 218 - Chương 218 - Thiên Địa Không Đường, Duy Ta Tuyệt Tiên

Chương 218 - Thiên địa không đường, duy ta tuyệt tiên
Chương 218 - Thiên địa không đường, duy ta tuyệt tiên

- Đây chính là của Kiếm Thần hộ quốc các người? Căn bản cũng không phải là địch của một đao ta đây. Theo ta thấy, cái tôn xưng Kiếm Thần hộ quốc này không bằng đưa cho ta, từ nay về sau Thôn Chính Hạo Nguyệt ta tới thủ hộ Hạ quốc các người đi.

Trên lôi đài, Thôn Chính Hạo Nguyệt cười khẩy, những lời hắn nói ra khiến cho dân chúng Hạ quốc cực kỳ tức giận, nhưng rất nhiều võ giả ở đây lại không có người nào dám lên sân khấu, dù sao Diệp Lăng Thiên cũng đều đã thua, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của Thôn Chính Hạo Nguyệt được?

- Ngươi có bản lãnh thì giết ta đi.

Đường đường là cao thủ thiên hạ thứ hai trăm năm trước, được xưng là Lăng Thiên Kiếm Thần, càng được thế nhân tôn sùng, nhưng chính là một người như vậy, lại thua ở trong tay một tiểu bối dị quốc, điều này cũng làm cho Diệp Lăng Thiên cảm thấy thẹn tới cực điểm.

- Ngươi đã là bại tướng dưới tay ta, ngươi còn chưa xứng chết ở dưới Thôn Chính Yêu Đao, ngươi có thể cút.

Thôn Chính Hạo Nguyệt không tiết tháo cười một tiếng, mà sau đó lại nhìn đám võ giả Hạ quốc xung quanh đây, nói:

- Kiếm Thần các ngươi đều thua trong tay ta, sau này giới Cổ Võ Hạ quốc bằng vào Thôn Chính Hạo Nguyệt ta vi tôn, ta nghĩ mọi người không có ý kiến chứ?

- Dù cho ngươi đánh bại Diệp Lăng Thiên thì như thế nào?

- Hạ quốc chúng ta còn có Diệp Hiên tiên sinh, còn có Tô Trường Sinh, Phật gia Ma Kha Già Diệp, ngươi chỉ là võ giả tiểu quốc Đạn Hoàn, sao lại dám buông lời cuồng ngôn?

Có võ giả lớn tiếng bác bỏ.

- Không sai, không nói câu bắt nguồn của Phật đạo hai nhà, dòng chảy vô tận, là trụ cột vững vàng Hạ quốc chúng ta, chỉ là Diệp Hiên tiên sinh giết lùi thú triều, chỉ bằng tu vi cái thế của hắn, giết ngươi đơn giản như giết gà vậy.

Còn có võ giả lên tiếng rống giận.

- Diệp Hiên?

Thôn Chính Hạo Nguyệt nỉ non lên tiếng, sau đó cười khẩy nói:

- Ta có nghe nói qua về người này, so với ta còn muốn nhỏ hơn, nhưng tu vi xác thực không tầm thường.

Nói đến đây, Thôn Chính Hạo Nguyệt hướng về phía camera của các đài truyền hình lớn lãnh khốc cười một tiếng, tiếp tục nói:

- Nhưng thì sao? Chỉ là một tên Diệp Hiên, còn không đủ để là đối thủ của ta, hôm nay ta tới Hạ quốc, chính là muốn nói cho người Hạ quốc các ngươi, đệ nhất cao thủ Đông Phương, Thôn Chính Hạo Nguyệt ta muốn định, nếu như Diệp Hiên hắn không phục, có thể tự tới cửa tới khiêu chiến với ta.

Khi một màn này trực tiếp xuất hiện trên truyền hình, tại trong mắt người dân Hạ quốc, tức thì kích khởi rất nhiều tiếng tức giận.

Mà võ giả thân ở hiện trường, càng là tức đỏ cả mặt, không ngờ Thôn Chính Hạo Nguyệt lại có dã tâm lớn như vậy, không chỉ có đánh bại, làm nhục nhã Diệp Lăng Thiên, mà hắn còn lấy muốn tôn hào đệ nhất cao thủ Đông Phương này.

Cái gì gọi là đệ nhất cao thủ Đông Phương?

Chư quốc Đông Phương, võ chí tôn, không người nào có thể địch, đây chính là đệ nhất cao thủ Đông Phương.

- Ah, chỉ bằng ngươi?

Một cô gái bước chậm đi lên lôi đài, đôi mắt nhìn về phía Thôn Chính Hạo Nguyệt tràn ngập sự chán ghét.

- Linh Lung nhanh xuống dưới, ngươi không phải đối thủ của hắn.

Khóe miệng Diệp Lăng Thiên tràn máu, nhìn thấy Linh Lung lên sân đấu, hắn kinh hô thành tiếng, rất sợ Linh Lung bị Thôn Chính Hạo Nguyệt hạ độc thủ.

- Ngươi là ai? Cũng muốn khiêu chiến ta sao?

Nhìn dáng dấp Linh Lung, đôi mắt Thôn Chính Hạo Nguyệt sáng lên, đáy mắt càng xuất hiện một tia dục vọng cực kỳ mãnh liệt.

- Ta thừa nhận không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi nói xấu tiên sinh nhà ta, ta lại không dung ngươi được ở đây nói ẩu nói tả.

Linh Lung lạnh lùng nói.

- Tiên sinh nhà ngươi là người nào?

- Diệp Hiên!

Hai người một hỏi một đáp, lại làm cho nơi đây đầy tiếng kinh hô, nguyên nhân là vì tuy Diệp Hiên rất ít chiến tích, nhưng lại không có bại tích, thế nhân đều không không biết được tu vi Diệp Hiên đến cùng cường đại đến trình độ nào.

- Diệp Hiên?

Lần nữa nhắc tới cái tên này, Thôn Chính Hạo Nguyệt híp lại đôi mắt, mà sau đó thì đánh giá trên dưới Linh Lung một phen, nói:

- Ta rất thích kiểu con gái như cô, không bằng cô và ta đánh cược, nếu là ta đánh bại cái tên Diệp Hiên kia, cô sẽ trở thành người của ta, như thế nào?

- Chỉ bằng ngươi? Còn chưa phải là đối thủ của tiên sinh nhà ta, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, nếu ngươi thật tìm đến tiên sinh nhà ta, chỉ sợ ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.

Linh Lung cười lạnh nói.

- Cô gái như cô rất có ý tứ, xem ra cố rất có lòng tin đối với hắn, chẳng qua như vậy cũng tốt, để ta đánh bại hắn, ngươi cũng biết người nào mới thật sự là cường giả.

Thôn Chính Hạo Nguyệt híp đôi mắt lại.

Một hồi hai đại đỉnh nhọn cường giả quyết đấu, ở trong hạ màn đầu voi đuôi chuột, cũng để cho thế nhân nhìn thấy Thôn Chính Hạo Nguyệt khủng bố.

Chỉ là cái này còn không có xong, giữa lúc vạn chúng đang mong đợi, Thôn Chính Hạo Nguyệt rời khỏi kinh đô, đi đến thành phố Giang Nam, càng là lên tiếng với bên ngoài, là Diệp Hiên căn bản không phải đối thủ của hắn.

...

Đệ nhất bệnh viện kinh đô.

Sắc mặt Diệp Lăng Thiên tái nhợt, vết đao nơi ngực cực kỳ đáng sợ, rất nhiều bác sĩ đang xử lý vết thương cho Diệp Lăng Thiên, mà Thanh Long cùng Linh Lung lại đứng ở bên, khuôn mặt cũng rất khó nhìn.

- Linh Lung, Diệp Hiên thật sự có mạnh như vậy ư, đây chính là nguyên nhân cô một mạch từ chối bái ta làm thầy?

Khuôn mặt Diệp Lăng Thiên trướng hồng, không cam lòng nói.

Nghe thấy những lời không cam lòng của Diệp Lăng Thiên, đôi mắt Linh Lung phiêu hốt, nhìn ra phương hướng thành phố Giang Nam, nói:

- Diệp tiên sinh thật sự rất mạnh, ông vĩnh viễn cũng không biết ngài ấy đáng sợ như thế nào, lần này Thôn Chính Hạo Nguyệt đi đến nhà khiêu chiến, kết quả của hắn chỉ có một con đường chết mà thôi.

- Không sai, ta tin tưởng Diệp tiên sinh có thể đánh bại người này, hơn nữa càng có thể ngồi lên vị trí đệ nhất cao thủ Đông Phương.

Thanh Long chậm rãi gật đầu nói.

- Ha ha!

Chợt, Diệp Lăng Thiên cười lớn, nhưng nụ cười này còn mang theo cả nước mắt.

- Đệ nhất cao thủ Đông Phương? Truyện cười, truyện cười.

Bình Luận (0)
Comment