- Ta nhất định phải nghĩ biện pháp bóp chết hắn từ trong nôi, nếu không thời gian trôi càng lâu, biến số tương lai cũng càng lớn.
Bất Tử thiên chủ bộc phát sát khí tràn ngập, trong lòng quyết định.
Thật ra, Bất Tử thiên chủ không phát hiện ra một chuyện, hắn mơ hồ có một cảm giác kiêng kỵ Diệp Hiên, thậm chí đối đãi Diệp Hiên như người cùng cấp bậc.
Hắn đang kiêng kỵ, cũng đang sợ hãi.
Năm đó Cực Ma chi chủ chết trong tay Diệp Hiên, điều này chạm đến thần kinh mẫn cảm của hắn.
Còn có nhân vật cấm kỵ xuất hiện, Diệp Hiên còn thi triển cấm kỵ độn pháp, tất cả đều cho hắn áp lực cực kỳ nặng nề.
- Tạp chủng đáng ghét, để cho hắn trộm đi nửa tôn tiểu đỉnh kia, kế hoạch tạo ra Minh Thiên thần đan bị mắc cạn, không giết người này, thật sự không tiêu được mối hận trong lòng của ta.
Ầm ầm!
Tịch Diệt lực cuồn cuộn không dứt hư không, xung quanh đều bị nghiền nát, gương mặt Bất Tử thiên chủ đầy lạnh lùng, trong lòng cũng không ngừng tự hỏi nên đối phó Diệp Hiên như thế nào.
Lúc trước Bất Tử thiên chủ từng nói qua, hắn và Diệp Hiên là cùng một loại người, những lời này không nói sai.
Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cũng là sát phạt quả quyết, cũng là tâm cơ hắc ám, âm độc vô tình.
Tuy rằng tính cách hai người vô cùng giống nhau, nhưng thường thường người có tính cách giống nhau sẽ không thể làm bằng hữu, ngược lại sẽ trở thành địch nhân không chết không thôi.
Cũng bởi vì hai người quá hiểu nhau, cho nên hai người đều biết, nhất định phải giết chết đối phương, mình mới có thể yên tâm không còn lo lắng.
Có một câu nói rất gay, người hiểu ngươi nhất không nhất thiết phải là bạn của ngươi, mà là kẻ thù hận ngươi thấu xương.
Những lời này tuy rằng có chút thiên vị, nhưng cũng có đạo lý nhất định.
- Người đâu.
Bất Tử thiên chủ khôi phục lại sự bình tĩnh, âm thanh truyền ra bên ngoài, Bất Tử điện chủ nhanh chóng tiến vào, lắng nghe chỉ thị của Thiên Chủ.
Theo Bất Tử thiên chủ phân phó một loạt chuyện, sắc mặt Bất Tử điện chủ không ngừng biến ảo, trên mặt càng hiện ra vẻ kinh ngạc.
- Thiên chủ, đây chính là sẽ đối địch với Cực Tình thiên điện.
- Ngài phải suy nghĩ rõ ràng.
Bất Tử Điện Chủ khẽ nói.
- Chỉ là một Cực Tình mà thôi, nàng không tính là cái gì trong mắt bản chủ?
- Đi đi, hết thảy dựa theo bổn chủ nói mà làm.
Bất Tử thiên chủ trầm giọng nói.
- Tuân theo pháp chỉ của Thiên Chủ.
Bất Tử Điện Chủ vội vàng lĩnh mệnh rời đi.
…
Hư không không tiếng động, tịch diệt cuồn cuộn.
Bất Tử thiên chủ nâng nửa tiểu đỉnh lên xem, một nụ cười tàn khốc lộ ra từ khóe miệng.
- Diệp Hiên, đừng tưởng rằng ngươi học được cấm kỵ độn pháp thì ta sẽ không làm gì được ngươi, đến lúc đó ta muốn ngươi ngoan ngoãn mang Tiểu Đỉnh về cho ta, bổn chủ sẽ tự tay đánh ngươi hình thần câu diệt mà chết.
Luận tâm địa âm độc, Bất Tử thiên chủ ngang bằng Diệp Hiên, duy nhất không giống chính là Bất Tử thiên chủ có tu vi chí cường, điểm này thì Diệp Hiên thiếu sót.
...
Phía bên kia.
- Hạ độc?
Hai đầu gối Thương Hoài Diệt mềm nhũn, cả người đều xụi lơ trên mặt đất, hắn nhìn ba loại hỗn độn tuyệt độc trước mặt, sắc mặt trắng bệch, hai môi đều không nhịn được run rẩy.
- Tiên sinh, không, gia gia, ngài đừng nói giỡn nữa, thiên chủ hắn tu vi bực nào, ba loại hỗn độn tuyệt độc này đích xác khủng bố, nhưng chỉ sợ còn không đả thương được tính mạng của vạn cổ chí cường.
- Hơn nữa, hơn nữa ta chỉ là một đệ tử nho nhỏ, làm sao có thể để Bất Tử thiên chủ ăn vào ba loại kịch độc này?
Thương Hoài Diệt sắp khóc, Diệp Hiên bảo hắn hạ độc Bất Tử thiên chủ, đừng nói có thể thành công hay không, cái mạng nhỏ này của hắn coi như xong.
- Ngươi sợ cái gì, ta lại không nói để ngươi tự mình hạ độc.
Diệp Hiên nhíu mày nói.
- A?
Thương Hoài Diệt ngẩn ra, run rẩy nói:
- Vậy... Vậy ngài có ý là gì?
- A!
Khóe miệng Diệp Hiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, ánh mắt thâm sâu nói:
- Vạn Cổ chí cường cũng là người, chỉ là quá nhiều người xem vạn cổ chí cường như thần thoại mà quên mất một điểm, chỉ cần là người thì sẽ có nhược điểm của hắn.
- Nhược điểm?
Thương Hoài Diệt kinh ngạc không nói gì, hắn thật không biết Bất Tử thiên chủ có thể có nhược điểm gì, đối phương tu vi vô địch hỗn độn, đây là chuyện vạn linh hỗn độn đều biết.
- Tham si si, oán hận nộ, ái biệt ly, đau khổ vì cầu không được, chỉ cần là người thì không thoát khỏi thất tình lục dục.
- Ngươi cho rằng vận mệnh chi chủ tu chính là vô tình đạo sao?
- Hơn nữa, cho dù Vận Mệnh chi chủ, hắn cũng là người, cũng có nhược điểm của mình, chứ đừng nói Bất Tử lão tặc này.
Diệp Hiên âm trầm nói.
- Ta hỏi ngươi, Bất Tử Thiên Chủ có thê tử, hậu duệ, hoặc là người hắn tin tưởng nhất hay không?
Ánh mắt Diệp Hiên thâm sâu, hỏi.
Nghe Diệp Hiên nói, Thương Hoài Diệt không khỏi rùng mình một cái, mơ hồ phát hiện Diệp Hiên muốn dùng độc kế gì.
- Hậu đại thì thật không có, thiên chủ hắn cũng rất ít xuất hiện, chứ đừng nói là tin tưởng người nào đó, tuy nhiên...
Thương Hoài Diệt nói đến đây hơi dừng lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Tuy nhiên cái gì?
Đôi mắt Diệp Hiên khẽ động, tiếp tục truy hỏi.
Thương Hoài Diệt nhíu mày, giống như đang nhớ lại cái gì đó, Diệp Hiên cũng không có quấy rầy, cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi.
Giống như Diệp Hiên nói, chỉ cần là người thì có nhược điểm, cho dù vạn cổ chí cường cũng không ngoại lệ.
Chính cái gọi là biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng, chỉ có khi hoàn toàn hiểu rõ một người, ngươi mới có cơ hội chiến thắng hắn, Diệp Hiên rất tin tưởng những lời này.
Đương nhiên, Diệp Hiên cũng có nhược điểm, chỉ là hắn đem nhược điểm của mình giảm thiểu.