- Ta từng nghĩ, chỉ nghịch chuyển tam đại trường hà, ta có thể chân chính làm cho nàng sống lại. Nhưng ba lão gia hỏa kia quá mức ngoan cố, nói cho ta biết ý chí vũ trụ hỗn độn là không thể nghịch, ta lại đánh nhau với bọn họ, nhưng kết quả cuối cùng...
Bất Tử thiên chủ thương cảm thì thầm.
- Ta từng đi tìm Phá Hư Thiên đỉnh, cũng từng cướp đoạt cổ kinh thần bí kia, còn có binh khí thần bí kia, nhưng ta tìm hiểu mấy nguyên hội lại không được gì, cuối cùng ngược lại để cho một tiểu tặc trộm chúng nó đi.
- Tuy nhiên, ta cố ý để cho hắn trộm đi, bởi vì người sai khiến hắn là lão già Hỗn Độn chi chủ kia...
Bất Tử thiên chủ nói rất nhiều, hắn không ngừng lẩm bẩm với nữ tử trong quan tài, khi thì mỉm cười khi thì bi thương, càng kể lại rất nhiều quá khứ tốt đẹp của hai người.
Diệp Hiên một mực lắng nghe, hắn dần dần hiểu thêm về quá khứ của Bất Tử thiên chủ.
…
Giờ khắc này, trong lòng Diệp Hiên yên lặng, bởi vì hắn phát hiện Bất Tử thiên chủ đích xác rất giống hắn, tính cách của hai người cực kỳ giống nhau.
Không giống duy nhất chính là, Bất Tử thiên chủ lụy tình quá sâu, nữ tử trong quan tài một mực bồi bạn với hắn đến khi trưởng thành.
Chỉ là trên con đường trở thành vạn cổ chí cường, nữ tử này ngã xuống, càng là bởi vì Bất Tử thiên chủ mà ngã xuống, đây cũng là nỗi đau cả đời của hắn.
Câu chuyện tình yêu thê mỹ chỉ là như thế, Bất Tử thiên chủ cùng nữ tử trong quan tài có thể nói trải qua gian nan, cuối cùng lại thiên nhân vĩnh viễn cách.
Bảy ngày trôi qua, tâm tình Bất Tử thiên chủ dần dần khôi phục bình định, uy thế chí cường cũng dần dần hiện ra, lời nói trong miệng cũng càng ngày càng ít.
Diệp Hiên lặng lẽ lui đi, hắn biết Bất Tử thiên chủ đang tỉnh lại, nếu hắn tiếp tục dừng lại, nhất định sẽ bị đối phương phát hiện.
- Tiểu Nhiễm, ta đi rồi, ta nhất định sẽ đoạt lại nửa tôn tiểu đỉnh kia, truyền thuyết trong Phá Hư Thiên đỉnh có một môn cấm kỵ thiên pháp, chỉ cần ta có thể đạt được môn pháp quyết này, có lẽ không cần đợi đến cuối hỗn độn, hai ta có thể đoàn tụ.
Vẻ mặt bi thương của Bất Tử thiên chủ dần dần biến mất, hắn lần nữa khôi phục vẻ lãnh lệ trầm ổn, cuối cùng nhìn thoáng qua nữ tử hắn yêu cả đời, xoay người sải bước rời khỏi.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên ẩn vào hư vô, thúc dục Kiếp Thiên Biến đến cực hạn, ngay cả thân hình cũng không dám vọng động, bởi vì hắn phải bảo đảm sẽ không bị Bất Tử thiên chủ nhận thấy.
Khi Diệp Hiên nhìn Bất Tử thiên chủ rời khỏi từ trong sơn cốc, nhưng hắn vẫn không có hiện ra, ngược lại càng thêm cẩn thận che đậy khí tức bản thân.
Quả nhiên.
Diệp Hiên nhìn Bất Tử thiên chủ rời khỏi sơn cốc, nhưng một ngày sau Bất Tử thiên chủ lại xuất hiện, cho đến khi xác định không có người theo dõi mình, lúc này mới an tâm rời khỏi sơn cốc.
Lần này, Diệp Hiên chờ đợi chừng ba năm, cho đến ba năm sau Bất Tử thiên chủ không còn xuất hiện, hắn lúc này mới xuất hiện bên cạnh quan tài thủy tinh.
- Lão tặc này quả nhiên cẩn thận, đổi lại người ngoài tất đã bị hắn bắt trong tay.
Diệp Hiên thì thào thì thầm.
Giờ phút này sơn cốc không có người, Diệp Hiên rốt cục xuất hiện, ánh mắt hắn đặt ở trên người nữ tử trong quan tài, vẻ do dự xẹt qua đáy mắt hắn.
Giờ phút này, một lựa chọn bày ra trước mặt Diệp Hiên.
Rất hiển nhiên, Bất Tử thiên chủ rất quan tâm nữ tử này, nếu Diệp Hiên dùng thi thể nữ nhân này uy hiếp, hoàn toàn có thể để cho Bất Tử thiên chủ giao ra nửa tiểu đỉnh còn lại.
Chỉ là Diệp Hiên giờ phút này do dự.
Cũng không phải trong lòng hắn có thương hại, cũng không phải hắn bị câu chuyện tình yêu thê mỹ của Bất Tử thiên chủ và nữ nhân này đả động.
Mà là điểm mấu chốt làm người của Diệp Hiên.
Đích xác, Diệp Hiên có thể vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, càng có thể tàn bạo âm độc, dùng mọi thủ đoạn.
Thế nhưng dùng một nữ tử đã chết đi khống chế Bất Tử thiên chủ, đối với Diệp Hiên mà nói, quá mức đê tiện vô sỉ, kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn làm như vậy.
Diệp Hiên là một người vô cùng kiêu ngạo, nếu hắn thật sự lựa chọn làm như vậy, chuyện này sẽ xúc phạm đến điểm mấu chốt của hắn, kiêu ngạo của hắn cũng không cho phép hắn làm như thế.
Cũng có lẽ, Diệp Hiên và Bất Tử thiên chủ là cùng một loại người, nhìn thấy cô gái này, hắn giống như nhìn thấy thê tử trước kia.
Cửu Thiên Huyền Nữ! Quảng Hàn tiên tử.
Nếu có người đào mộ, chỉ sợ Diệp Hiên thật sự muốn hoàn toàn phát cuồng.
Chuyện giống nhau đặt ở trên người Bất Tử thiên chủ, chỉ sợ Bất Tử thiên chủ càng sẽ triệt để bạo tẩu.
Thù hận giữa hai nam nhân, nếu như còn muốn liên lụy đến nữ nhân đã chết, đây cũng không tính là chuyện mà một nam nhân nên làm.
Nhưng…
Nếu như không dùng nữ tử đã chết này đi uy hiếp Bất Tử thiên chủ, Diệp Hiên lại không biết nên làm thế nào để Bất Tử thiên chủ giao ra nửa tiểu đỉnh còn lại.
Giờ phút này, Diệp Hiên nhíu mày, đều bị vây trong do dự. Hắn nhất định phải lấy được nửa tiểu đỉnh trong tay Bất Tử thiên chủ, nhưng nếu đào mộ dùng thi thể nữ nhân này uy hiếp Bất Tử thiên chủ, Diệp Hiên còn không làm được loại chuyện này.
- Xem ra cũng chỉ có thể như thế.
Ước chừng nửa nén hương thời gian trôi qua, ánh mắt Diệp Hiên nhất định, hắn nhìn thoáng qua nữ tử trong quan tài thủy tinh, trong lòng đã có quyết định.
Ông!
Ba loại hỗn độn tuyệt độc vật hiện ra trong hư không, chính là Cửu Độc Diệt Hồn Hoa, Vạn Khô Vong Hồn Thủy, Đoạn Hồn Vẫn Ma Đan.
Ba loại này là hỗn độn tuyệt độc, Bất Hủ dính vào đều muốn thân tử đạo tiêu, nhưng Diệp Hiên không biết Vạn Cổ chí cường có thể ngăn cản hay không.