Bên kia, Bất Tử thiên điện.
Tịch diệt thiên địa, vạn vật yên lặng.
Bất Tử thiên chủ chắp tay mà đứng, hắn ngửa mặt lên nhìn chư thiên tinh đấu, một đôi con ngươi âm lệ mà lạnh lẽo, hư không xung quanh mơ hồ sụp đổ, chứng minh trong lòng của hắn cũng không bình tĩnh.
- Tâm phúc đại hoạn, sao có thể không giết?
Đôi mắt Bất Tử thiên chủ đầy hung ác nham hiểm, trong miệng truyền đến một tiếng thì thầm.
Ầm ầm.
Một đao quán không, tinh thần ngã xuống.
Hắn cầm Bất Tử Thiên đao trong tay, khí tức giết chóc vô biên tràn ngập, giống như một đao đang muốn phóng thích uất hận trong lòng hắn.
Có lẽ có người sẽ cho rằng, tâm tình Bất Tử thiên chủ dao động là bởi vì Diệp Hiên cướp đi Tiểu Đỉnh, nhưng thật ra đây chỉ là một trong những nguyên nhân.
Nguyên nhân chân chính là, Diệp Hiên đã trở thành đại họa tâm phúc của hắn, nếu như để cho Diệp Hiên tiếp tục trưởng thành, tương lai chỉ sợ sẽ trở thành đại địch của hắn.
Bóp chết hết thảy uy hiếp tiềm ẩn từ trong nôi, đây là cách làm trước sau như một của Bất Tử thiên chủ, Diệp Hiên làm cho hắn cảm thấy áp lực, loại áp lực này mơ hồ làm cho hắn không thở nổi.
Bất Tử thiên chủ là một người cực kỳ kiêu ngạo, càng là một người cực kỳ tự đại.
Chỉ là Diệp Hiên xuất hiện, khiến hắn cảm nhận được áp lực cực kỳ nặng nề.
Luận thủ đoạn, Diệp Hiên tuyệt đối không ở dưới hắn.
Luận tâm tính, Diệp Hiên đủ độc, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
Luận tu vi, tuy rằng Diệp Hiên hiện tại thua xa hắn, nhưng nếu tiếp tục để cho hắn phát triển, sớm hay muộn gì cũng sẽ đuổi theo.
Mỗi một lần chạy trốn trong chỗ chết, mỗi một lần tuyệt địa phản kích, mỗi một lần cực kỳ kinh diễm.
Theo số lần Diệp Hiên xuất hiện trước mặt Bất Tử thiên chủ ngày càng nhiều, mỗi một lần Bất Tử thiên chủ nhìn thấy Diệp Hiên, đều sẽ mang đến cho Bất Tử thiên chủ rung động thật lớn.
Diệp Hiên không ngừng trở nên mạnh mẽ, mà tốc độ trở nên mạnh mẽ quả thực không thể tưởng tượng nổi, Bất Tử thiên chủ thật sự cảm nhận được uy hiếp.
Giờ phút này, trong đầu Bất Tử thiên chủ đang tự hỏi làm thế nào giết Diệp Hiên, chân chính thanh trừ tai họa ngầm này, nếu không hắn không cách nào an tâm.
- Cấm kỵ độn pháp.
Bất Tử thiên chủ bước chân đi ở trong hư không, trong miệng truyền đến tiếng lẩm bẩm âm u.
Diệp Hiên có thể không sợ hãi, toàn bộ đều dựa vào môn cấm kỵ độn pháp này, nếu như không có cấm kỵ độn pháp kia, Bất Tử thiên chủ đã sớm đánh hắn hình thần câu diệt mà chết.
Tuy rằng Diệp Hiên lúc trước giết Cực Ma, thi triển pháp môn cấm kỵ hóa tương lai, đích xác làm cho Bất Tử thiên chủ có chút kiêng kỵ, nhưng chỉ là kiêng kỵ mà thôi.
Thân là người thành đạo của Nguyên Hội thứ tư, lực được Tịch Diệt được xưng có thể tịch diệt vạn vật, cho dù Diệp Hiên có thể thi triển hóa tương lai của hắn, Bất Tử thiên chủ cũng có lòng tin chém giết.
Dù sao, trong quá khứ xa xôi kia, Bất Tử thiên chủ từng có một trận chiến với tương lai của Diệp Hiên, trận chiến đó hắn hơn một bậc.
- Làm sao phá được cấm kỵ độn pháp của hắn?
Bất Tử thiên chủ nhíu mày, sắc mặt đầy lạnh lùng, cấm kỵ độn pháp của Diệp Hiên, thật sự làm cho hắn không có đầu mối, cũng không thể làm gì được Diệp Hiên.
Bất Tử thiên chủ đang tự hỏi, đang tự hỏi có biện pháp gì có thể phá Kiếp Thiên Biến của Diệp Hiên, nhưng trong bí pháp hắn biết, thậm chí nghe được một ít truyền thuyết cổ xưa, cũng tìm không được thứ gì có thể phá giải cấm kỵ độn pháp.
- Không giết Diệp Hiên, lòng ta khó an.
Đôi mắt Bất Tử thiên chủ tập trung, trong lòng đã có quyết định, hắn bổ một đao tách hư không ra, bước ra một bước rời đi.
Nếu không còn cách nào khác, Bất Tử thiên chủ sẽ tìm biện pháp, hắn tuyệt đối sẽ không để Diệp Hiên tiếp tục cường đại, nếu không tất sẽ nuôi hổ gây họa, cuối cùng làm cho mình hối hận.
...
Hỗn Độn tinh không, tinh thần khô tịch.
Biển sao mênh mông đang chạy đua, từng viên tinh đấu đang xoay vòng, tạo ra một bản đồ tinh không lộng lẫy tuyệt thế, làm cho người ta có một loại cảm giác xinh đẹp tuyệt luân.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng trên một ngôi sao, Thanh Đồng Cổ Kinh đung đưa trong tinh không, sáu tờ kinh trang đang lật, đan xen ra một mảnh hoa văn thần bí rực rỡ.
Ông!
Hư không gợn sóng, gợn sóng khuếch tán, trang kinh thứ sáu đang phát sáng, đồ án một tiểu đỉnh thần bí lóe lên, từng đạo phù văn thần bí đang buông xuống Diệp Hiên.
Phong thiên tuyệt địa, khốn đốn một phương.
Diệp Hiên đã phong tỏa phiến tinh không này, không ai có thể nhận ra hắn ở chỗ này tìm hiểu huyền bí của tiểu đỉnh thứ sáu.
Hắn khoanh chân ngồi, sắc mặt khi thì ửng hồng khi thì thống khổ, hắn không ngừng tiếp nhận truyền thừa trong tiểu đỉnh, cũng không ai biết lúc này hắn đang trải qua cái gì.
Phốc —— phốc —— phốc!
Từng đạo gợn sóng nở rộ trong tinh không, tinh không phương thiên địa này tựa như rơi vào vũng bùn, thậm chí tinh hà cuồn cuộn đều đang chậm lại, tinh đấu đang luân chuyển cũng đang chậm lại.
Nguyên nhân khiến cho loại dị biến này chính là Diệp Hiên, giờ phút này trên người hắn đang nở rộ một loại khí tức thần bí chí cực, một cỗ ba động tối nghĩa không rõ nhảy lên trên người hắn.
ấn ký thần bí lặng lẽ hiện ra trên trán hắn, giờ phút này cũng đang hơi nhảy lên, làm cho cỗ ba động thần bí này càng lúc càng mạnh lên.
Bang - bang - bang.
Như thần chung mộ cổ, tựa như ân thanh ngoài thiên ngoại, trái tim của Diệp Hiên đang đập thình thịch, thế mà làm cho tinh không phương thiên địa này cộng minh.
Ầm ầm.
Điều kỳ lạ đã xảy ra.
Một khỏa đại tinh quỷ dị hóa thành tro bụi, sau đó xuất hiện phản ứng dây chuyền cực kỳ kinh người, từng viên thần tinh khổng lồ đều hóa thành bột phấn, triệt để biến mất ở trong tinh không.