- Hỗn Độn, ta không muốn nói nhảm, Diệp Hiên kia càng ngày càng cường đại, hắn hiện tại ngay cả ta cũng dám tính kế, nếu không ngăn cản, tương lai chờ hắn trưởng thành, chỉ sợ ngay cả ngươi thì hắn cũng không để ở trong mắt.
Bất Tử thiên chủ cảnh cáo.
Hỗn Độn chi chủ có chút yên lặng, sau ba hơi thở liền lắc đầu nói:
- Diệp Hiên không nằm trong Hỗn Độn, tương lai của hắn đều mơ hồ, ta cũng không muốn dây dưa quá nhiều với hắn, chỉ muốn an tâm tiềm tu. Ngươi rời khỏi đây đi.
- A, thật là một bộ tư thái siêu trần thoát tục.
Bất Tử thiên chủ cười lạnh một tiếng nói:
- Hỗn Độn, người khác có lẽ không biết ngươi, nhưng ta quá hiểu rõ ngươi, năm đó ngươi sai Bàn Cổ vào kho báu chí cường của ta trộm cắp, ngươi cho rằng ta thật sự không có phát hiện?
- Ngươi nói cái gì?
Khí tức Hỗn Độn chi chủ cứng lại, nhưng sau một khắc thì bình tĩnh lại, ngược lại, lạnh giọng quát lớn Bất Tử thiên chủ.
- Hỗn Độn, ngươi thật dối trá.
Bất Tử thiên chủ hơi châm chọc nói:
- Năm đó ngươi sai Bàn Cổ trộm Tru Thiên Kích cùng Thanh Đồng Cổ Kinh. Ngươi tự cho rằng có thể che mắt ta, nhưng tất cả đều bị ta nhìn thấy, nếu không phải ta cố ý để cho con kiến hôi kia trộm đi, ngươi cho rằng hắn có thể vào kho báu chí cường của ta?
Bất Tử thiên chủ nói đến đây hơi dừng lại, sau đó cười lạnh nói:
- Chỉ là ta thật không ngờ, Bàn Cổ quá to gan, lại muốn độc chiếm hai kiện thần vật này, ngươi không tiện xuất đầu, ngược lại là ta phái người đuổi giết hắn.
Theo lời Bất Tử thiên chủ nói vào tai, sắc mặt Hỗn Độn chi chủ dần dần khó coi, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, hiển nhiên chuyện Bất Tử thiên chủ nói, hắn đích xác biết.
- Hỗn Độn, giữa ngươi và ta không cần nói nhảm nhiều, nếu năm đó không phải ngươi sai khiến Bàn Cổ tiểu nhi kia trộm hai kiện thần vật, ngày sau cũng sẽ không có Diệp Hiên tạp toái này, hắn hôm nay có thể trưởng thành đến mức này, ngươi phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Bất Tử thiên chủ lạnh lùng gầm nhẹ.
- Bất Tử, ngươi rốt cuộc có nghĩa là gì?
Hỗn Độn chi chủ lạnh lùng hỏi.
- Ý gì?
Bất Tử thiên chủ lạnh lùng cười nói:
- Năm đó ta tìm hiểu không ra hai kiện thần vật này, tự nhiên nguyện ý thuận nước đẩy thuyền cho ngươi, nhưng cuối cùng lại thành toàn cho Diệp Hiên tiểu nhi, cho nên ngươi nợ ta nhân tình, hôm nay nếu ngươi không giúp ta, vậy nhân quả giữa ta và ngươi sẽ kết thành, đợi hỗn độn đi đến tận cùng, ngươi và ta nhất định sẽ thanh lý.
- Ngươi đang đe dọa ta?
Ầm ầm.
Hỗn Độn pháp tắc thông thiên quán địa, từng luồng hỗn độn thần quang khủng bố lưu chuyển trên người Hỗn Độn chi chủ, cả tòa Hỗn Độn thần điện đều đang kinh khủng rung động.
- Còn chưa tính là uy hiếp, ta chỉ muốn cho ngươi biết, không trừ Diệp Hiên, chí cường ta vĩnh viễn không có ngày yên ổn, tương lai hắn tuyệt đối sẽ trở thành đại kiếp nạn của ngươi và ta.
Bất Tử thiên chủ lạnh lùng nói.
Yên tĩnh, im lặng, im lặng đến cực hạn.
Theo Bất Tử thiên chủ dứt lời, Hỗn Độn chi chủ yên lặng, uy thế chí cường trên người hắn cũng đang tản đi, Bất Tử thiên chủ kiên nhẫn chờ đợi.
Từ khi Diệp Hiên cướp đi Tiểu Đỉnh, lại càng lợi dụng Bất Tử thiên chủ phá vỡ phong ấn, Bất Tử thiên chủ quả thật muốn giết Diệp Hiên đến điên.
Chỉ là Diệp Hiên tu luyện cấm kỵ độn pháp, hắn không có cách nào làm gì Diệp Hiên, càng làm cho Bất Tử thiên chủ thêm hận. Chẳng qua, khi Bất Tử thiên chủ tỉnh táo lại, hắn rốt cục nghĩ đến một người, chính là Hỗn Độn chi chủ.
Thân là đệ nhất chí cường vũ trụ hỗn độn, Hỗn Độn chi chủ không chỉ nắm trong tay Hỗn Độn Trường Hà, càng biết được rất nhiều bí ẩn Hỗn Độn mà chí cường khác không biết.
Nếu như nói ai có thể phá giải cấm kỵ độn pháp, vậy rất có thể chính là Hỗn Độn chi chủ.
Cho nên, Bất Tử thiên chủ hắn đi tới Hỗn Độn thần điện, lúc này mới có một màn này xảy ra.
- Bất Tử.
Thời gian ước chừng mấy chục hơi trôi qua, Hỗn Độn chi chủ rốt cục mở miệng, nói:
- Cũng không phải ta không muốn giúp ngươi, ngươi đã biết hắn tu luyện cấm kỵ độn pháp, cho dù ta có tâm giúp ngươi, nhưng ta cũng không thể làm gì đối với cấm kỵ độn pháp.
- Được.
Bất Tử thiên chủ hơi có vẻ âm u gật gật đầu nói:
- Nếu ngươi nói không cách nào giúp ta, chỉ cần ngươi dám thề với vũ trụ hỗn độn, ta không nói hai lời xoay người rời khỏi, tuyệt đối không dây dưa với ngươi.
- Cái này....
Sắc mặt Hỗn Độn chi chủ khẽ biến, Bất Tử thiên chủ cười lạnh nói:
- Như thế nào? Không dám?
- Hỗn Độn, ta biết ngươi không muốn kết thù với hắn, nhưng ta cũng không có bức ngươi ra tay giết hắn, chỉ cần ngươi có thể giúp ta phá giải cấm kỵ độn pháp của hắn, hết thảy hậu quả đều do ta gánh chịu.
Bất Tử thiên chủ nói.
- Cho ta ba ngày, để cho ta suy nghĩ một chút.
Hỗn Độn chi chủ trầm ngâm nửa ngày nói.
- Tốt!
- Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.
Bất Tử thiên chủ trầm giọng nói.
Hiện tại, Bất Tử thiên chủ đặt hết thảy hy vọng ở trên người Hỗn Độn chi chủ. Nếu Hỗn Độn chi chủ nói phải suy nghĩ một chút, điều này cũng gián tiếp chứng minh Hỗn Độn chi chủ có biện pháp phá giải cấm kỵ độn pháp.
Đây không thể nghi ngờ là một tin tức cực tốt dành cho Bất Tử thiên chủ, cho trong lòng hắn cực kỳ phấn chấn, sát khí dành cho Diệp Hiên càng thêm nồng đậm.
...
Ba ngày sau.
Hỗn Độn Thần Điện.
Một mặt cổ kính màu đồng chìm nổi ở trong hư không, từng luồng khí tức đục ngầu mờ ám lưu chuyển trên gương, làm cho người ta liếc mắt nhìn lại đều cảm thấy thần hồn khẽ rung động.