- Cấm kỵ chi kiếp?
Từng giọt nước mắt không ngừng chảy ra từ trong mắt nữ tử áo trắng, nàng vô lực ngồi liệt dưới đất, tràn đầy bi thương.
Tuy rằng nàng không muốn tin tin dữ này, nhưng Diệp Hiên có thể tìm được nàng, hơn nữa còn giao Vạn Trượng Hồng Trần pháp của Nhân Đạo chi chủ cho nàng, điều này làm cho nàng mơ hồ tin tưởng hơn phân nửa.
- Lão sư... Làm thế nào Lão sư ngài có thể chết... Chẳng lẽ ngài không cần Lạc Dao nữa sao?
Nữ tử áo trắng không còn hung hăng như trước, ngược lại giống như một tiểu cô nương bất lực nghẹn ngào khóc lóc.
- Điều ta nên nói, đều đã nói cho ngươi, ta cũng giao cho ngươi truyền thừa của nàng, cáo từ.
Diệp Hiên cũng không có bất kỳ thương hại nào, hắn càng sẽ không đi an ủi cô nàng này, dù sao thì hắn cũng không phải tình thánh, chưa từng mềm lòng đối với nữ nhân.
- Chờ một chút, chờ một chút...
Nhìn Diệp Hiên sắp rời khỏi, bạch y nữ tử mạnh mẽ dừng lại bi thống trong lòng, gian nan đi về phía Diệp Hiên.
- Còn có chuyện gì?
Diệp Hiên nhướng mày, hắn cũng không có thời gian lãng phí với nữ nhân này, bước tiếp theo của hắn là muốn chạy tới Thời Không thần điện gặp Thời Không chi chủ.
- Ngươi... Ngươi nói ngươi tự tay thân chôn cất lão sư của ta, có thể dẫn ta đi trước mộ sư phụ tế bái một phen không?
Bạch y nữ tử không còn kiêu căng như trước nữa, nàng thả tư thái bản thân cực thấp, đôi mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn về phía Diệp Hiên.
- Cái này... ?
Diệp Hiên đầu tiên ngẩn ra, hắn vốn muốn từ chối, dù sao hắn còn có chuyện muốn làm, không muốn lãng phí thời gian với nàng. Nhưng nữ nhân này là đệ tử của Nhân Đạo chi chủ, đệ tử muốn đi tế bái mộ sư tôn, đây cũng là chuyện không có gì đáng trách, Diệp Hiên cũng không tiện từ chối.
- Được.
Diệp Hiên do dự một phen, cuối cùng gật đầu.
- Đa tạ đạo hữu.
Bạch y nữ tử thi lễ một cái.
- Đi.
Ầm ầm.
Năm tháng tràn ngập, thời không vặn vẹo, Diệp Hiên trực tiếp thúc dục lực lượng thời không, mang theo bạch y nữ tử biến mất trong trời đầy gió tuyết.
- Ngươi là người của Thời Không thần điện?
Bạch y nữ tử giật mình hỏi thăm.
Thiên nhai trong gang tấc, Súc Địa Thành Thốn, thời không đang gia tốc, xẹt qua thiên trọng sơn vạn trọng thủy, Diệp Hiên mang theo bạch y nữ tử đi tới với tốc độ cực nhanh.
Đối với bạch y nữ tử hỏi, Diệp Hiên cũng không có trả lời gì, mà mang theo nữ nhân này vượt qua rất nhanh xuyên qua không gian.
- Này, ta đang hỏi ngươi.
Bạch y nữ tử tuy rằng rung động tu vi kinh khủng của Diệp Hiên, nhưng trong lòng của nàng vẫn có kiêu ngạo rất lớn, thấy Diệp Hiên không để ý tới mình, bản tính kiêu ngạo lần thứ hai phát tác.
- Không phải.
Diệp Hiên trả lời ngắn gọn.
- Ngươi đích xác không phải người của Thời Không Thần Điện, trên người ngươi cũng không có khí tức Thời Không thần điện, ngươi thật kỳ quái, vì sao ta không cảm giác được ngươi tu luyện công pháp gì?
Nữ tử áo trắng có lẽ bị đóng băng ngủ say quá lâu, hôm nay tỉnh lại giống như biến thành một cái máy hát, không ngừng hỏi Diệp Hiên.
Nàng rất sợ hãi tu vi của Diệp Hiên. Nàng có thể cảm giác được Diệp Hiên chỉ mở ra Thiên Môn thứ tư. Nhưng chiến lực của đối phương quả thực cực kỳ đáng sợ, cho dù chống lại Bất Hủ Cảnh giai đoạn thứ ba cũng không có vấn đề gì.
- Ta khuyên ngươi nên câm miệng.
Diệp Hiên nhướng mày, bắt đầu chán ghét cô gái này.
- Này, sư tôn ngươi là ai, ta là Lạc Dao, ngươi tên gì?
Lạc Dao tự báo gia môn nói.
Ầm ầm.
Diệp Hiên dừng lại, năm ngón tay ầm ầm bóp chặt cổ nữ nhân này, trực tiếp nâng lên giữa không trung, một tia sát khí tràn vào người nữ nhân này.
- Đừng nói với ta bất cứ điều gì vô nghĩa, ngươi có tin ta sẽ ném ngươi xuống?
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Khụ —— khụ —— khụ.
Bị Diệp Hiên bóp chặt cổ họng, Lạc Dao kịch liệt giãy dụa, nàng vốn đã bị Diệp Hiên đánh bị thương nặng, giờ phút này càng không có khả năng trốn thoát khỏi tay Diệp Hiên.
- Buông tay, khốn kiếp, ngươi buông tay.
Lạc Dao tức giận trách móc.
Ba!
Diệp Hiên tát một cái vào mặt nữ nhân này, năm dấu tay rõ ràng hiện ra trên mặt, trực tiếp làm cho nàng an tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên đầy ngây dại.
- Ngươi... Ngươi dám đánh ta?
- A!
Lạc Dao giống như một con mèo xù lông, vẻ mặt tuyệt mỹ khuynh thế xấu hổ không thôi, nói:
- Ngay cả lão sư cũng chưa bao giờ đánh ta. Tên khốn kiếp ngươi dám đánh ta?
Ba.
Diệp Hiên lần nữa giơ tay hung hăng tát một cái, lần này trực tiếp đánh nàng ngây ngốc ngay tại chỗ.
- Ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, chớ có ồn áo với ta, nếu không ngươi có tin bây giờ ta làm thịt ngươi?
Sát khí khó lường, lệ khí vô biên, giờ khắc này Diệp Hiên lộ ra hung tướng, một đôi Phá Diệt Pháp Nhãn lóe ra sát khí khủng bố, triệt để làm cho nữ nhân này bừng tỉnh lại, có chút sợ hãi không dám nhìn ánh mắt Diệp Hiên.
- Ta... Ta hiểu rồi.
Lạc Dao run rẩy nói nhỏ, bởi vì nàng có thể cảm giác được Diệp Hiên cũng không phải nói cho vui, đối phương tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ, thật có khả năng giết nàng.
- Nếu không phải nể mặt Nhân Đạo chi chủ, chỉ dựa vào tính cách đáng ghét của ngươi, ngươi đã sớm chết trong tay ta.
Diệp Hiên lạnh giọng lên tiếng, tiện tay ném nàng xuống.
- Chớ nói nhảm, tiếp tục đi đi.
Ầm ầm!
Lúc này đây, Diệp Hiên trực tiếp phát động Kiếp Thiên Biến, phối hợp với thời không lực xuyên qua hư vô, tốc độ cực kỳ nhanh.
Đối với Diệp Hiên, cô nàng này là loại hắn ghét nhất, ở lại với nàng một hơi thôi cũng đã khiến Diệp Hiên cảm thấy chán ghét.
Diệp Hiên hiện tại chỉ muốn dẫn nữ nhân này nhanh chóng đến mộ phần của Nhân Đạo chi chủ, sau đó vứt bỏ nàng ở đó, đi tới Thời Không thần điện, làm sao có thời gian dây dưa với nàng.