Một màn như thế để cho hơn mười tu sĩ phía sau nàng ngốc tại chỗ.
Phải biết rằng hắc y nữ tử này tàn bạo hung ác, một thân Thôn Thiên Ma Công càng ác độc, khi nào sẽ có một mặt tiểu nữ nhân như hiện tại, quả thực khiến bọn họ kinh hãi.
- Nô... Nô gia là Lãnh Nguyệt của Thôn Thiên Ma Điện... Gặp qua Đạo huynh.
Lãnh Nguyệt đỏ tai nói với Diệp Hiên, càng không ngừng điều chỉnh dáng vẻ của mình, sợ lưu lại ấn tượng xấu cho Diệp Hiên, thanh âm đều nhu hòa xuống.
- Thì ra đạo hữu là truyền nhân của Thôn Thiên Ma Điện, trách không được vi cao đạo hữu tu thâm như vậy.
Diệp Hiên ra vẻ tán thưởng nói.
- Không biết tôn tính đại danh của đạo huynh, là người đạo thống phương nào?
Lãnh Nguyệt vụng trộm nhìn Diệp Hiên một cái, trái tim lại đập thình thịch, vội vàng cúi đầu yếu ớt nói.
- Tại hạ Diệp Thiếu Du, chỉ là một tán tu vô danh, làm cho Lãnh Nguyệt thánh nữ chê cười.
Diệp Hiên nho nhã cười nói.
Nụ cười không quan trọng này của Diệp Hiên trong phút chốc làm cho hô hấp của Lãnh Nguyệt trở nên dồn dập, trái tim đập càng nhanh hơn.
- Thánh nữ, ngài bị sao vậy? Ngài quên nhiệm vụ của chúng ta? Đừng để nàng ta chạy mất.
Còn tốt.
Hơn mười vị tu sĩ còn lại đều là nam tử, tuy rằng bọn họ cũng thán phục dung mạo cùng khí chất của Diệp Hiên, nhưng còn có thể bảo trì lý trí của mình.
Lãnh Nguyệt thánh nữ bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện mình đích xác quá thất thố.
- Đạo huynh, nữ nhân phía sau ngươi là người của Cực Tình thiên điện, nàng trộm đi một gốc linh dược của Thôn Thiên Ma điện ta, kính xin đạo huynh tránh ra.
- Quả thật buồn cười, rõ ràng là ta phát hiện trước, dựa vào cái gì mà nói gốc linh dược này là của ngươi?
Nữ tử phía sau lưng Diệp Hiên mặc áo bào tím, giờ phút này tức giận đi ra chỉ trích Lãnh Nguyệt thánh nữ.
Nhưng cũng vào giờ khắc này, tử y nữ tử mới thấy rõ bộ dáng của Diệp Hiên, vẻ mặt tức giận hóa thành hư ảo, cả người đều si mê nhìn Diệp Hiên, thật lâu không dời được ánh mắt.
- Tiện nhân, ngươi thật vô lễ.
Sắc mặt Lãnh Nguyệt nhất thời lạnh lẽ, một tia sát khí bộc phát ra, sát khí này còn nồng đậm hơn lúc trước mấy lần.
Nữ nhân ghen tị!!
Đặc biệt là một người nữ nhân ghen tuông.
Khi Lãnh Nguyệt nhìn thấy bộ dáng si mê của tử y nữ tử, trong lòng hận không thể thiên đao vạn quả nữ nhân này, bởi vì trong lòng nàng đã coi Diệp Hiên là người của riêng mình, tuyệt đối không cho phép những nữ nhân khác liếc mắt nhìn Diệp Hiên một cái.
- Ngươi mới là tiện nhân, ma nữ ngươi tàn nhẫn hiếu sát, đạo huynh nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng bị ma nữ này lừa gạt.
Tử y nữ tử vội vàng nói với Diệp Hiên.
- Ngươi dám phỉ báng ta?
- Ta giết ngươi.
Nữ nhân sợ nhất là bị phỉ báng ở trước mặt người trong lòng, để cho mình lưu lại ấn tượng không tốt cho Diệp Hiên, điều này làm cho Lãnh Nguyệt căm hận đến cực hạn, ầm ầm giết tới tử y nữ tử.
- Đạo huynh cẩn thận.
Tử y nữ tử sợ tu vi của Diệp Hiên không đủ, sẽ bị đại thuật của Lãnh Nguyệt lan đến, nàng không để ý thương thế bản thân trực tiếp nghênh đón.
Bang bang.
Đại thuật đầy trời, nổ vang rung động, hai nữ nhân triệt để đánh nhau, mỗi một lần ra tay đều cực kỳ ngoan độc, không lưu lại hậu thủ.
Nếu nữ tử ghen tuông, ra tay thật sự vô cùng độc ác, ngay cả Diệp Hiên nhìn cũng kinh hồn bạt vía, rốt cuộc cũng thấy được nữ nhân khi ngoan độc ra đáng sợ ra sao, quả nhiên làm cho hắn cam bái hạ phong.
Đâm mắt, phong hầu, chiêu thức đều dính đến mặt, mỗi một kích đều phải đặt đối phương vào chỗ chết, ngay cả không chết cũng phải hủy dung.
Tử y nữ tử bị thương không nhẹ, rõ ràng rơi vào hạ phong, nhưng thủ đoạn của nàng rất nhiều, thỉnh thoảng lấy ra từng kiện dị bảo, đang lấy ra tất cả lá bài tẩy của mình, muốn giết Lãnh Nguyệt.
Tranh phong ghen tuông, chiêu chiêu độc ác.
Giờ phút này, chuyện tranh đoạt linh dược đã không còn quan trọng, hai người không đề cập tới một chữ, ngược lại hung ác chém giết cùng một chỗ, hận không thể trước tiên giết chết đối phương.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên không nói gì, hắn rốt cục phát hiện thân phận mới này của mình có bao nhiêu uy lực, càng mơ hồ hiểu được lực sát thương của dung mạo của mình dành cho nữ nhân lớn bao nhiêu.
Tuy nhiên sau một khắc, Diệp Hiên thoải mái, càng hiểu được vì sao hai nàng lại đánh nhau, hoàn toàn muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.
Dù sao năm đó Quảng Hàn tiên tử là đệ nhất thần nữ tam giới, cho dù hiện giờ đặt ở trong vũ trụ hỗn độn, dung mạo của Quảng Hàn tiên tử cũng có thể xếp hạng thứ nhất, làm cho tất cả nam nhân vì nàng mà say mê.
Diệp Hiên dung hợp ngũ quan của Quảng Hàn tiên tử, càng dung hợp rất nhiều khí chất cùng thần vận của cố nhân, có hơn chứ không kém Quảng Hàn tiên tử, những nữ tử này há có thể ngăn cản?
Phong thần tuấn tú, quan tuyệt đương thời.
Diệp Hiên giờ khắc này không hổ với tám chữ bên trên, càng làm cho hai nữ đệ tử chí cường đạo thống vì hắn đánh nhau.
Ầm ầm.
- Tiện nhân, ta nuốt ngươi.–
Sương mù màu đen đầy trời, thôn thiên phệ địa, Lãnh Nguyệt thánh nữ thi triển Thôn Thiên Ma Công, cả người bắn tới tử y nữ tử.
- Ta sợ ngươi hay sao?
Tử y nữ tử tế xuất ra cực tình lực, cũng tàn nhẫn giết tới Lãnh Nguyệt thánh nữ.
Nữ nhân tranh giành tình cảm, thật sự rất dễ chết người, mà giữa hai người vốn có cừu oán.
Hơn nữa, còn đang ở trước mặt người trong lòng, hai nàng ai cũng không muốn mất mặt mũi, đây cũng là cuộc chiến của tôn nghiêm.
- Dừng tay!
Chợt.
Thanh âm Diệp Hiên truyền đến, sau một khắc trong nháy mắt xuất hiện ở giữa hai nàng, nhưng hai đạo đại thuật ngưng tụ của hai nàng đã ấp ủ xong, giờ phút này muốn thu hồi cũng không còn kịp.