Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 2223 - Chương 2223: Cho Tới Bây Giờ Đều Là Người Quỳ Ta, Khi Nào Ta Từng Quỳ Người?

Chương 2223: Cho tới bây giờ đều là người quỳ ta, khi nào ta từng quỳ người? Chương 2223: Cho tới bây giờ đều là người quỳ ta, khi nào ta từng quỳ người?

Hai nàng chắn trước mặt Diệp Hiên, vẻ mặt cẩn thận nhìn về phía Hủy Diệt ma tử, bởi vì hai nàng cảm giác được khí tức Hủy Diệt ma tử dần dần âm lãnh.

- Ha ha.

Hủy Diệt ma tử rốt cục phục hồi tinh thần lại, chỉ là nụ cười của hắn cực kỳ nham hiểm, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Hiên mang theo đố kỵ cực lớn.

- Ta nói hai tiện nhân các vì sao ngươi lại dễ dàng như vậy, thì ra là vì tiểu bạch kiểm này, xem ra hắn là trai bao mà các ngươi nuôi?

Hủy Diệt ma tử châm chọc nói.

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Ánh mắt Lãnh Nguyệt thánh nữ đầy băng hàn, nàng âm thầm truyền âm với Diệp Hiên, nếu một hồi thật sự đánh nhau, Diệp Hiên không cần quản bọn họ, có thể trốn bao xa thì chạy bấy xa.

- Bổn ma tử còn thiếu hai nha hoàn thị tẩm, hai người các ngươi không bằng quy thuận bổn ma tử, như thế nào?

Hủy diệt ma tử nói ra mục đích thực sự của mình.

Chỉ là ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi Diệp Hiên, sát khí trong mắt cũng càng thêm nồng đậm.

Hủy Diệt ma tử là một người cực kỳ cuồng vọng mà kiêu ngạo, chỉ là phần kiêu ngạo này lại biến thành cực kỳ tự ti ở trước mặt Diệp Hiên.

Ganh tỵ.

Ganh tỵ không thể diễn tả.

Diệp Hiên làm cho hắn tự ti, nhưng sau khi tự ti sinh ra chính là sát khí vô tận, hắn chỉ muốn giết Diệp Hiên, bởi vì Hủy Diệt ma tử hắn mới là người hoàn mỹ không tỳ vết nhất, hắn tuyệt đối sẽ không để Diệp Hiên sống.

Đều nói nữ nhân đố kỵ, nhưng khi nam nhân đố kỵ cũng cực kỳ đáng sợ.

Hắn và Diệp Hiên cũng không có bất kỳ quạn hệ gì, nhưng chỉ liếc mắt một cái, Hủy Diệt ma tử đã không dung được Diệp Hiên.

- Ngươi si tâm vọng tưởng.

Sắc mặt hai nữ đột biến, mạnh mẽ ngưng tụ đại thuật, ba đại Thiên Môn mở ra phía sau, nhưng các nàng vốn trọng thương, đâu phải đối thủ của Hủy Diệt ma tử?

Hơn nữa, Hủy Diệt ma tử vốn đã xếp vào hạt giống chí cường, càng là tồn tại mở ra năm đại Thiên Môn, cho dù hai nàng không có thương thế, đối mặt với Hủy Diệt ma tử cũng không thể làm gì được.

- Hai tiện tỳ, lại đây cho bổn ma tử.

Ầm ầm!

Hủy Diệt ma tử đích xác đáng sợ, hắn đưa tay bắt tới hai nữ, hai nữ trong nháy mắt mất đi sức lực, trực tiếp bị hút đến trước mặt hắn.

- Ha ha ha.

- Hai nữ đệ tử chí cường, làm nha hoàn thị tẩm cho bổn ma tử, xem ra diễm phúc của bổn ma tử không cạn.

Hủy Diệt ma tử cất tiếng cười điên cuồng, liếc xéo Diệp Hiên, ánh mắt tựa như đang nói cho Diệp Hiên, cho dù bộ dạng ngươi hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng ở trong Hỗn Độn Đại Thế Giới này vẫn phải lấy tu vi làm đầu, nếu không chỉ là con kiến hôi mà thôi.

- Đạo huynh, đi mau.

Hai nàng bị Hủy Diệt ma tử khống chế, tuy rằng cảm thấy khuất nhục, nhưng vẫn còn lo lắng cho an nguy của Diệp Hiên, thúc giục Diệp Hiên nhanh chóng chạy trốn.

Thật không may.

Vẻ mặt Diệp Hiên bình thản, cả người không hề gợn sóng, giống như không nghe thấy hai nàng lo lắng nhắc nhở, hai mắt thâm sâu đánh giá vị Hủy Diệt ma tử này.

Diệp Hiên đang tự hỏi, hắn đang do dự, có nên tát một cái giết chết người này hay không.

Tuy nhiên trong mắt người ngoài, Diệp Hiên hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, giờ phút này ngay cả chạy trốn cũng không kịp, dù sao thì hung danh của Hủy Diệt ma tử lan xa, càng là nhân vật khủng bố xếp hạng hạt giống chí cường.

- Đi?

- Ha ha.

Hủy Diệt ma tử cười khinh miệt, hắn chậm rãi đi từng bước về phía Diệp Hiên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên tràn ngập vẻ châm chọc.

- Bộ dáng của ngươi quả nhiên tuấn tú bất phàm, không trách hai tiện tỳ này quan tâm ngươi, tuy nhiên tiểu tử ngươi cũng coi như có bản lĩnh, có thể ăn cơm chùa đến trên người nữ đệ tử của chí cường đạo thống, chuyện này cũng coi như có một không hai ở trong Hỗn Độn ngũ vực.

Rốt cục, Hủy Diệt ma tử đi tới trước mặt Diệp Hiên, lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống nhìn Diệp Hiên, chỉ là sát ý trong đáy mắt càng thêm nồng đậm.

- Ta không bao giờ ăn cơm chùa, ngươi thả họ ra đi.

Đối mặt với ánh mắt hung ác của Hủy Diệt ma tử, Diệp Hiên từ đầu đến cuối đều biểu hiện rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói, lộ ra ý nho nhã, không mang theo nửa điểm khói lửa.

- Ô, nhìn không ra tiểu bạch kiểm ngươi còn có chút dũng khí.

Diệp Hiên trấn định làm cho Hủy Diệt ma tử ngẩn ra, tuy nhiên sau một khắc, khóe miệng hắn lộ ra ý cười tàn khốc.

Bởi vì hắn quyết định nhục nhã Diệp Hiên một phen, hắn muốn Diệp Hiên quỳ gối trước mặt hắn cầu xin tha thứ, để hai cô gái nhìn xem khuôn mặt trắng trẻo mà bọn họ thích rốt cuộc bất tài bao nhiêu.

- Thiếu Du đại ca, ngươi đi mau, hắn sẽ giết ngươi.

- Diệp đại ca, mau chạy đi.

Hai nàng bị định tại chỗ, giờ phút này sắc mặt trắng bệch hô to với Diệp Hiên, bởi vì các nàng quá hiểu Hủy Diệt ma tử, hung nhân này nhất định sẽ không bỏ qua cho Diệp Hiên.

- Tiểu tử, ngươi thật sự làm cho bổn ma tử càng ngày càng đố kỵ, hai mỹ nhân tướng mạo như thiên tiên này lại ái mộ ngươi như thế, nếu ta cứ như vậy giết ngươi, chỉ sợ sẽ làm cho gan ruột hai vị mỹ nhân đứt từng khúc.

Hủy Diệt ma tử âm lãnh cười nói:

- Không phải ngươi muốn cứu các nàng sao, quỳ xuống cầu xin ta, có lẽ ta thật sự sẽ thả các nàng ra.

- Quỳ xuống?

Diệp Hiên nở nụ cười, nụ cười của hắn nhẹ nhàng nho nhã, càng ấm áp như gió xuân, chỉ là một đôi con ngươi xẹt qua một tia nham ngang.

- Cho tới bây giờ đều là người quỳ ta, khi nào ta quỳ cho người, ngươi muốn ta quỳ, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh này.

Diệp Hiên thản nhiên nói.

Bình Luận (0)
Comment