- Ta vốn không có ý giết người, nhưng cũng chỉ có thể đưa ngươi lên đường.
Ầm ầm.
Nhân quả đạo lý, hồng tuyến hiện ra, đầu ngón tay Diệp Hiên ngưng tụ một đạo hồng tuyến, bầu trời phương thiên địa này rung động kinh khủng, một cỗ nhân quả lực không cách nào nói thành lời áp xuống.
- Ta liều mạng với ngươi!
Hủy diệt Ma Tử kinh hãi rống giận, năm đại Thiên Môn đều đang ầm ầm sụp đổ, hắn tự bạo Thiên Môn muốn đánh một trận cùng Diệp Hiên, cả người đều bộc phát ra uy thế rất khủng bố, giết tới Diệp Hiên.
- Bụi về bụi, đất về đất, để cho tất cả đều tan thành mây khói đi.
Răng rắc.
Diệp Hiên điểm ra một chỉ, một vệt nhân quả hồng tuyến gợn sóng ra, ngay cả Hủy Diệt ma tử dẫn nổ năm đại Thiên Môn làm cho tu vi của mình tăng vọt, nhưng đối mặt với một kích bình thản của Diệp Hiên, cả người đều bị hồng tuyến quấn quanh, không cách nào nhúc nhích chút.
- A!
Hủy Diệt ma tử đang thê lương kêu thảm thiết, chỉ bởi vì nhân quả hồng tuyến quấn quanh trên người hắn quá mức đáng sợ, siết chặt tấc tấc huyết nhục của hắn, trực tiếp làm cho hắn hóa thành một huyết nhân.
- Đi đi.
Ôi, ôi!
Diệp Hiên thản nhiên phất tay, nhân quả hồng tuyến phát ra ánh sáng chói mắt, hồng quang kinh khủng bộc phát, càng kèm theo tiếng la thê lương thảm thiết không cam lòng của Hủy Diệt ma tử.
Ầm ầm.
Thân thể Hủy Diệt ma tử bạo nát, trực tiếp hóa thành mưa máu đầy trời tiêu tán không thấy, rơi vào kết cục hình thần câu diệt.
- Ngoài núi thanh sơn lâu ngoài lâu, một ngọn núi còn cao hơn một ngọn núi, ngay cả đạo lý đơn giản nhất mà ngươi cũng không hiểu, hôm nay cho dù ta không giết ngươi, ngày khác ngươi cũng phải chết trong tay người khác.
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng, hắn khẽ múa ống tay áo, đánh tan mưa máu đầy trời, phương thiên địa này một lần nữa biến thành thanh minh.
- Lớn... Lớn mật... Ngươi dám giết Thánh Tử của Hủy Diệt ma điện ta... Ngươi...
Sắc mặt hơn mười Bất Hủ Cảnh trắng bệch, run rẩy cất tiếng chỉ trích Diệp Hiên, nhưng không ai dám ra tay với Diệp Hiên.
Đùa đấy à?
Đây chính là tồn tại mở ra bát đại Thiên Môn.
Đặt ở cả Hỗn Độn ngũ vực, loại nhân vật này đều sừng sững cực cao, càng là nhân vật yêu nghiệt nghịch thiên, nếu bọn họ ra tay với Diệp Hiên, trừ phi không muốn sống.
- Nhân quả tương liên, sinh sôi không ngừng, để Thiếu Du đưa các ngươi lên đường, như thế cũng có thể chặt đứt nhân quả hôm nay.
- Chư vị, đi tốt.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Diệp Hiên nhẹ nhàng lên tiếng, lúc phất tay, hơn mười đạo nhân quả hồng tuyến bắn ra. Hơn mười Bất Hủ Cảnh ngay cả ngăn cản cũng không kịp, tất cả đều bị những nhân quả hồng tuyến xuyên qua mi tâm mà chết.
Bang bang.
Sau một khắc, hơn mười tu sĩ Bất Hủ cảnh đều hóa thành thi thể lạnh như băng té trên mặt đất.
Bọn họ mở to hai mắt, chết không nhắm mắt, lỗ máu ở mi tâm kia còn đang chảy ra máu tươi nóng rực, làm cho người ta liếc mắt một cái, tim đập thình thịch.
- Tất cả đều tan đi.
Ôi, ôi!
Diệp Hiên phất ống tay áo, thiên địa cuồng phong đánh úp lại, các thi thể hóa thành tro bụi, giống như chưa từng xuất hiện qua.
Yên tĩnh! Im lặng! Im lặng như chết.
Tam nữ nhìn thấy hết thảy, hoàn toàn ngốc trệ không nói gì, giống như đám người Hủy Diệt ma tử chưa từng xuất hiện, chuyện vừa xảy ra tựa như một hồi mộng không cách nào tỉnh lại.
- Thiếu Du... Thiếu Du đại ca?
Hai nàng kinh ngạc nhìn Diệp Hiên, nếu như không phải bát đại thiên môn phía sau Diệp Hiên đang luân chuyển, hai nàng thật sự cho rằng mình đang ở trong mộng.
Giải.
Diệp Hiên cách không điểm một chỉ, cởi bỏ cấm chế trên người hai nàng, trên mặt vẫn như cũ mang theo tươi cười nhẹ nhàng, điều này cũng làm cho hai nàng trong nháy mắt bừng tỉnh lại.
- Diệp đại ca. Hóa ra... Tu vi ngươi lại cao như vậy?
Vẻ mặt Lãnh Nguyệt thánh nữ ửng hồng, hưng phấn mà sùng bái chạy đến trước mặt Diệp Hiên.
- Thiếu Du đại ca, ngươi quá tệ, tu vi cao như vậy mà không sớm nói cho chúng ta biết?
Lý Tử Yên cũng đi tới bên cạnh Diệp Hiên, vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Diệp Hiên, ánh mắt đã hoàn toàn hóa thành ái mộ cùng sùng bái.
Nếu như không phải Diệp Hiên bày ra khí chất siêu trần thoát tục, làm cho hai nàng có chút không dám quá mức làm càn, sớm đã nhào vào trong ngực Diệp Hiên.
- Ngươi... Ngươi giết ta đi.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng Diệp Hiên, chính là Hủy Diệt thánh nữ còn sót lại, nàng cắn chặt hai môi nhìn Diệp Hiên, ánh mắt trở nên phức tạp và bi thương.
- Vừa rồi đạo hữu cứu ta, Thiếu Du ghi nhớ trong lòng, sao có thể vong ân phụ nghĩa làm chuyện bạc tình.
Diệp Hiên xoay người nhìn về phía Hủy Diệt thánh nữ, hắn vẫn như cũ duy trì phong phạm nho nhã, chắp tay thi lễ với Hủy Diệt thánh nữ.
Nói thật, Diệp Hiên cũng có chút bị mình làm ghê tởm, tuy nhiên không có biện pháp, hiện tại hắn đang cho mình thể hiện ra loại người này.
Hơn nữa, hắn không giết Hủy Diệt thánh nữ, cũng có mục đích của hắn, bởi vì hắn đã nghĩ ra nơi để đi.
Nhìn Diệp Hiên mỉm cười với mình, vẻ mặt Hủy Diệt thánh nữ đỏ lên, vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn ánh mắt Diệp Hiên.
Mà sắc mặt hai nàng khẽ biến, trong mắt nhất thời hiện ra ghen tuông, nhưng cũng không nói gì, hiển nhiên tình yêu đối với Diệp Hiên đã vượt qua ghen tuông trong lòng.
- Ngươi... Ngươi ngay cả khi không giết ta... Nhưng ta... Nhưng ta trở lại Hủy Diệt ma điện... Cũng nhất định sẽ chịu trách nhiệm... Chi bằng cho ta một cái chết thống khoái.
Hủy Diệt thánh nữ run rẩy thì thầm.
- Một người làm việc một người nhận, ta sẽ đích thân tới cửa giải thích cho quý đạo thống, tuyệt đối sẽ không để đạo hữu khó xử.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Thiếu Du đại ca, tuyệt đối không thể.