- Tại hạ Lục Diêu Tinh, không biết tên của đạo hữu là gì?
Lục Diêu Tinh thuận thế ngồi bên cạnh Diệp Hiên.
- Diệp Thiếu Du.
Diệp Hiên nói.
- Ta có một chút không rõ, nếu ngươi là người của Thời Không Thần Điện, vì sao không kết minh với Thời Không thần tử mà muốn đi theo ta?
Diệp Hiên hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Khuôn mặt Lục Diêu Tinh đắng chát, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Thời Không thần tử, thanh âm hữu lực.
- Bởi vì ta muốn thay thế hắn.
- Thì ra là như thế.
Diệp Hiên minh ngộ gật đầu, xem ra ngay cả cùng đạo thống, cũng có rất nhiều phân tranh.
- Diệp huynh, ta giới thiệu những người này cho ngươi, cũng coi như ngươi ta có chuẩn bị trước khi tiến vào Bách Tử chiến trường.
Lục Diêu Tinh nói, bắt đầu giới thiệu một ít hạt giống chí cường ở đây, pháp môn mỗi người bọn họ tu luyện, thậm chí còn có chiến tích gì, nhất nhất giảng giải cho Diệp Hiên.
Hiển nhiên, trước khi đến tham gia Bách Tử chiến trường, có thể nói Lục Diêu Tinh đã thu thập rất nhiều tình báo.
Tuy nhiên ở trong mắt Diệp Hiên, những cái gọi là hạt giống chí cường này còn chưa đủ để trở thành uy hiếp của hắn, cho dù tam đại nghịch thiên yêu nghiệt, Diệp Hiên cũng không quá để ý.
Người chân chính khiến Diệp Hiên để ý là mấy người vô cùng khiêm tốn, cơ hồ không khiến người ta chú ý kia.
Một nam tử áo đen, hắc bào che thân, cơ hồ nhìn không rõ vẻ mặt.
Một nữ tử áo tím, từ đầu đến cuối đều không thèm liếc mắt nhìn Diệp Hiên một cái, chỉ ngồi xếp bằng tu luyện, không nói chuyện với bất luận kẻ nào.
Còn có một vị nam tử áo xanh, hắn gặp người liền cười, một bộ dáng người tốt, càng thoạt nhìn có chút hèn mọn.
Còn có một thiếu niên nhìn như mười mấy tuổi một mình tu luyện, mặc kệ bất kỳ kẻ nào chào hỏi hắn, hắn đều không đáp lại.
Mấy người này đã sớm làm cho Diệp Hiên chú ý, tuy rằng bọn họ không có triển lộ bất kỳ tu vi nào, nhưng lại mơ hồ cho Diệp Hiên một loại cảm giác uy hiếp.
Linh giác của Diệp Hiên linh mẫn cỡ nào?
Có thể làm cho hắn cảm thấy uy hiếp, chứng tỏ mấy người này tuyệt đối không đơn giản.
- Ừm?
Chợt, một bóng người đập vào mắt Diệp Hiên, chỉ thấy người này đứng một mình, hắn mặc hắc y, trên mặt cũng mang theo một cái mặt nạ, làm cho người ta không thấy rõ bộ dáng của hắn như thế nào.
- Là hắn?
Diệp Hiên lẩm bẩm thì thầm, một nụ cười quỷ dị lộ ra từ khóe miệng hắn.
Có lẽ ánh mắt Diệp Hiên quá mức rõ ràng, người này bất ngờ nhìn về phía Diệp Hiên, ánh mắt xuyên thấu qua mặt nạ, cực kỳ hung lệ, sau đó lại dời ánh mắt đi.
- Thú vị, quả nhiên có ý tứ.
Diệp Hiên cười quỷ dị, không ngờ Bách Tử chiến trường mở ra, lại che dấu nhiều nhân vật như vậy, hơn nữa còn để cho hắn đụng phải một người hắn vẫn luôn muốn tìm.
- Nàng ấy cũng đến?
Ánh mắt Diệp Hiên lần nữa dời đi, lúc này rơi vào trên người một nữ tử, mà nữ nhân này chính là Lạc Dao, đồ đệ của Nhân Đạo chi chủ.
Tuy nhiên, Diệp Hiên cũng không có hứng thú gì đối với nữ nhân này, hắn lại quan sát những người khác, cho đến khi hắn nhìn tất cả mọi người một lần, mới thu hồi ánh mắt.
- Quả nhiên là Bách Tử đại chiến, nước ở đây rất sâu.
Diệp Hiên thì thầm, chỉ riêng người hắn nhìn không thấu đã có mấy vị, điều này cũng chứng tỏ Bách Tử đại chiến sẽ xảy ra biến số cực lớn.
Đương nhiên, giờ phút này Diệp Hiên là phân thân ở đây, nếu bản tôn của hắn đến đây, một đôi Phá Diệt Pháp Nhãn đều có thể nhìn ra những người này sâu nông.
- Diệp huynh, vì sao ta cảm giác ngươi tựa như cũng không quá coi trọng tam đại nghịch thiên yêu nghiệt, ngược lại vẫn luôn chú ý một ít người không có danh tiếng?
Mặc dù Lục Diêu Tinh đang giảng giải lai lịch của những người này cho Diệp Hiên, nhưng luôn chú ý đến động thái của Diệp Hiên. Khi hắn phát hiện Diệp Hiên một mực xem xét một vài người rất bình thường, điều này làm cho trong lòng hắn sinh ra tò mò.
- Nghịch thiên yêu nghiệt?
Diệp Hiên thản nhiên cười nói:
- Cái gọi là nghịch thiên yêu nghiệt đều chỉ nhờ vào mặt mũi của tam đại chí cường mà thôi, càng là một ít người vô tri đặt danh hiệu cho ba người bọn họ, yêu nghiệt nghịch thiên chân chính, ba người bọn họ còn kém xa.
- Lục huynh, nếu gặp phải mấy người này ở Bách Tử chiến trường, nhất định phải trốn bao xa, nếu không ta sợ ngươi sẽ chết trong Bách Tử chiến trường.
Diệp Hiên nói xong, nhất nhất chỉ ra mấy thanh niên thần bí khiêm tốn kia, điều này cũng làm cho Lục Diêu Tinh giật mình nhìn.
- Diệp huynh, tu vi của bọn họ rất bình thường, vì sao ngươi...?
Lục Diêu Tinh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bởi vì hắn phát hiện Diệp Hiên chỉ mấy người, tu vi thật sự vô cùng bình thường, càng không có chỗ nào kỳ lạ.
- A.
- Bình thường?
Diệp Hiên cười nói:
- Chính là bởi vì thoạt nhìn quá bình thường, cho nên bọn họ mới là nguy hiểm nhất.
Hít.
Lục Diêu Tinh hít một hơi khí lạnh, trong nháy mắt tỉnh lại.
Đích xác đúng như Diệp Hiên nói, người có thể tham gia Bách Tử chiến trường, không thể là kẻ yếu, nhân vật bình thường như vậy, làm sao có thể tham gia Bách Tử chiến trường?
Có lẽ ánh mắt Diệp Hiên vẫn đặt ở trên người mấy người này, mấy người cũng đồng thời nhìn về phía Diệp Hiên.
Tuy nhiên sau một khắc, bọn họ cũng lần nữa thu hồi ánh mắt, nhưng lại ghi Diệp Hiên sâu trong đầu.
Ba ngày sau.
Bát đại chí cường sóng vai mà đứng, toàn bộ cô đảo đều yên lặng, hơn một ngàn thanh niên tu sĩ chờ đợi Bách Tử chiến trường mở ra.
- Các ngươi đều là thanh niên tài tuấn đương thời, tu vi mỗi người đều không thể khinh thường, có lẽ trong đám người các ngươi, sẽ xuất hiện vạn cổ chí cường tiếp theo.