Phanh!
Diệp Hiên lại hạ xuống một cước, lúc này đây trực tiếp giẫm nửa người Thôn Thiên ma tử vào cát vàng, tiếng tức giận mắng cũng đột nhiên dừng lại.
- Thật đúng là một phế vật vô tri, ta đưa ngươi lên đường.
Diệp Hiên tàn khốc nói nhỏ, giết loại phế vật này giống như giẫm chết một con kiến, không cho hắn có nửa điểm...
- Dừng tay!
Chợt, đang lúc Diệp Hiên chuẩn bị giết chết Thôn Thiên ma tử, một đạo thanh âm uy nghiêm âm lệ truyền đến từ trên bầu trời, chính là giọng của Thôn Thiên ma chủ ở bên ngoài.
Thôn Thiên ma tử mặc kệ nói như thế nào cũng là đệ tử của hắn, tự nhiên không có khả năng để Diệp Hiên giết đệ tử của hắn.
Thật không may.
Diệp Hiên là ai?
Người hắn muốn giết, bất kỳ kẻ nào cũng không thể ngăn cản.
Diệp Hiên càng sẽ không bởi vì Thôn Thiên ma chủ nói một câu, mà sẽ buông tha cho người này.
Bởi vì Diệp Hiên thủy chung tin vào một câu, nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình.
- Bách tử chiến trường, sinh tử chớ bàn, cho dù chí cường cũng không có quyền nhúng tay vào.
Ầm ầm.
Diệp Hiên vô tình lên tiếng, một cước đạp về phía Thôn Thiên ma tử, trực tiếp đạp nát người hắn tại chỗ, hồ lô màu xanh đảo ngược, thu hết tu vi huyết khí của hắn vào trong hồ lô, thủ đoạn sắc bén mà huyết tinh.
- Gan chó ngươi thật lớn.
Bên ngoài.
Sắc mặt Thôn Thiên ma chủ xanh mét, trong miệng truyền đến tiếng giận dữ, hắn như thế nào cũng không ngờ, Diệp Hiên dám không để ý lời nói của hắn, vô tình đánh chết Thôn Thiên Ma Tử.
Lần này tốt rồi, Diệp Hiên hoàn toàn đắc tội Thôn Thiên ma chủ.
Điều này cũng làm cho vẻ mặt các chí cường khác khẽ biến, ngay cả Hủy Diệt chi chủ cũng cau mày, trong lòng âm thầm trách cứ Diệp Hiên thật sự quá to gan.
- Hủy diệt, ngươi thật sự dạy ra một đồ đệ tốt.
Thôn Thiên ma chủ liên tục cười lạnh, hắn hung hăng nhìn thoáng qua Hủy Diệt chi chủ, sau đó khoanh chân nhắm mắt ngồi đó, không nói gì nữa.
Tuy nhiên các chí cường ở đây đều biết, Thôn Thiên ma chủ ghi thù nhất, chỉ sợ tương lai hai đại đạo thống sẽ phải đối địch.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không để ý những thứ này.
Hắn hận không thể để những chí cường này nội chiến lẫn nhau, tốt nhất là đánh nhau càng loạn càng tốt.
...
Bách Tử chiến trường.
Giết Thôn Thiên ma tử, thu tu vi huyết khí của đối phương, Diệp Hiên hài lòng thu hồi bảo hồ lô.
Hắn nhìn quanh phiến hoang mạc ở Tây Nam, tuy rằng thần thức của hắn bị Bách Tử chiến trường áp chế, cũng không thể kéo dài quá xa, nhưng vẫn phát hiện một ít thiên kiêu trốn ở trong hoang mạc.
Tuy nhiên, Diệp Hiên không có hứng thú gì đối với những người này, thật sự là tu vi của bọn họ quá yếu, hơn nữa cho dù giết bọn họ, cũng không có chỗ tốt gì đối với Diệp Hiên.
Như Diệp Hiên thường nói, hắn cũng không phải một người ham giết người, giết người cũng chỉ là một loại thủ đoạn của hắn mà thôi.
Đi.
Ầm ầm.
Diệp Hiên bước ra một bước, đi ra hoang mạc, mà một ít thánh tử thánh nữ trốn trong sa mạc đều lộ vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Hiên rời khỏi.
Cho đến khi Diệp Hiên hoàn toàn biến mất ở trong hoang mạc, những người này mới dám chân chính xuất hiện, sau đó nhanh chóng tiến về trung ương.
...
Tây Nam hoang mạc, Đông Cực chi hải, Bắc Câu hàn xuyên, Nam Minh biên cương.
Bốn phương hướng đông nam tây bắc, giờ phút này đều có người dẫn đầu đi ra, bọn họ không ai không phải kiệt xuất đương đại, giờ phút này cơ hồ đồng thời tiến vào trung ương chi địa.
Mà tranh đấu chân chính tàn khốc vừa mới bắt đầu, tất cả đều phải tiến hành ở trung ương chi địa này.
Toàn bộ Bách Tử chiến trường, có thể nói là một hỗn độn ngũ vực thu nhỏ, chỉ có trung ương chi địa mới ẩn chứa vô số thiên tài địa bảo, hơn nữa ngàn vạn năm sau, cửa ra cũng mở ra ở chỗ này.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng này, chỉ có những người còn sống đi ra mới là người chiến thắng chân chính.
Cái gọi là Bách Tử chiến trường, thật ra chính là mô phỏng một thế giới nguyên hội, chỉ có người chân chính độc chiếm ngôi đầu, mới có khả năng trở thành vạn cổ chí cường của nguyên hội tiếp theo.
Nhưng vạn sự không có tuyệt đối, cho dù thật sự có người độc chiếm ngồi đầu ở Bách Tử chiến trường, quét ngang thiên kiêu tám phương, nhưng cũng chưa chắc có thể trở thành vạn cổ chí cường.
Ví dụ như người đứng đầu Nhân Đạo trước đó, nàng chưa từng tham gia Bách Tử chiến trường, nhưng khi trở thành đạo, những tên được gọi là chí cường thiên kiêu hay nghịch thiên yêu nghiệt gì, toàn bộ đều bại ở trong tay nàng.
Tuy nhiên trong thập đại chí cường, có rất nhiều người đều trổ hết tài năng từ Bách Tử chiến trường, càng độc chiếm hạng nhất trong thời đại của bọn họ.
Cho nên, ở trong Hỗn Độn Đại Thế Giới, có một cách nói bất thành văn, nếu ai có thể quét ngang chí cường thiên kiêu ở Bách Tử chiến trường, vậy người này rất có khả năng chính là Vạn Cổ Chí Cường của Nguyên Hội tiếp theo.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bát đại chí cường chú ý như thế, dù sao mỗi một chí cường xuất hiện, đều có liên quan mật thiết với bọn họ.
...
Vùng đất trung tâm.
Mênh mông lượn lờ, linh khí đầy trời.
Diệp Hiên vừa mới đi ra từ hoang mạc tây nam, cả người đều cảm giác thoải mái, thần thức cùng tu vi bị áp chế đều khôi phục bình thường.
- Tốt!
Diệp Hiên sảng khoái cười to, cảm giác tu vi cùng thần thức bị áp chế làm cho hắn cực kỳ khó chịu, giờ phút này được khôi phục nhất thời làm cho tinh thần của hắn chấn động, càng có thể để cho hắn làm rất nhiều chuyện.
Ầm ầm.
Thông thiên quán địa, trời động đất rung, cả người Diệp Hiên bộc phát ra khí thế cực kỳ khủng bố, cỗ khí thế này phóng lên trời, quấy nhiễu thiên vân vô tận.