- Ta có một quyền có thể mở núi, đào biển, lật trời, quyền này gọi là phá thiên, cũng xin Diệp huynh chỉ giáo.
Vũ Tuyệt Tiên vung mạnh hai tay, đảo loạn phong vân vô tận, tám phương thiên địa ù ù rung động, cứ như hư không quanh người hắn đều trở nên vặn vẹo, trông cực kỳ khủng bố.
- Thần chiếu nhật nguyệt định càn khôn, ma loạn thương hải hóa ruộng dâu, ta có một quyền, gọi là đại ma.
Ông!
Hắc mang thông thiên giống như xỏ xuyên qua cổ kim, âm thanh sát lục vô tận tấu vang ở hư không tám phương, còn có âm thanh quần ma loạn vũ đang truyền đến, Diệp Hiên vung mạnh hai tay, cái mảnh ma mang nối liền trời mây kia nở rộ ở trên hai tay hắn.
- Chiến!
- Giết!
Như lưu tinh hoành khoảng không, lại tựa như tinh hà mặc giáp trụ, lúc hai người hét lớn rung trời, hư không cũng lập tức đổ nát, quyền mang vô tận kia bị cuồng bạo đánh ra, giống như mưa sao băng xẹt qua bầu trời.
Rầm rầm rầm!
Bầu trời lay động, hư không nổ vang, phong vân vô tận hóa thành hơi nước, một trận đại chiến thế kỷ triệt để khai hỏa, cũng để cho hai người cuồng bạo oanh kích tới đối phương.
- Liệt Thiên Đao.
Vũ Tuyệt Tiên hóa chưởng làm đao, đao mang nghìn trượng ngang qua bầu trời, lại bị Diệp Hiên nghiêng người né tránh, chỉ là đao mang nghìn trượng kia lại rũ xuống thế gian, trực tiếp hóa một ngọn núi nào đó thành bụi khói.
- Kiếm tới!
Boong boong boong!
Kiếm khí ông hưởng không dứt, Diệp Hiên hóa tay thành kiếm, kiếm mang một nghìn trượng ngưng tụ tại hư không, cuồng bạo chém tới Vũ Tuyệt Tiên, lại bị Vũ Tuyệt Tiên hoàn mỹ né qua, nhưng kiếm mang nghìn trượng này lại chém trăm dặm mặt đất làm hai đoạn, lực lượng cực kỳ khủng bố, nhất định không dám để cho người ta tưởng tượng.
Vệ tinh phát sóng trực tiếp, tất cả mọi người trên thế giới quan sát trận chiến thế kỷ này, khi bọn họ nhìn thấy hai người thể hiện ra lực lượng khủng bố, trên mặt mỗi người đều bày biện ra sự kinh sợ.
- Chuyện này... Đây thật sự là sức mạnh mà con người có thể có sao?
- Đáng sợ, thật đáng sợ, chỉ sợ dù là tên lửa xuyên lục địa cũng không tổn thương được bọn họ?
- Lẽ nào bọn họ là tiên nhân hay sao?
Trên thế giới bắt đầu dồn dập xuất hiện những tiếng nghị luận, nguyên nhân là do cảnh tượng hai người tạo thành, thực sự quá khủng bố, cái này căn bản không phải lực lượng mà nhân loại nên có.
Trận chiến trên cao kia vẫn đang tiếp tục, duy trì liên tục đầy đủ ba ngày ba đêm, trong lúc hai người ở chỗ này sát phạt lẫn nhau, căn bản không phân được thắng thua, thì cũng để cho trận đại chiến này càng trở nên kịch liệt.
Ầm!
Chợt, hư không nổ vang, khí lãng băng xạ tám phương, hai người lại một lần nữa đánh giết qua, Vũ Tuyệt Tiên hô hấp đều có chút không thoải mái, lại mang ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Diệp Hiên, cơ thể cũng rất sợ run.
- Vì sao? Vì sao ngươi muốn ẩn giấu tu vi của mình?
Vũ Tuyệt Tiên cuồng bạo hét to hơn, võ ánh sáng đáng sợ bao phủ hắn, một tiếng gầm thét bể sơn hà, tức giận chất vấn Diệp Hiên.
Vũ Tuyệt Tiên, kỳ tài nghìn năm không ra, càng đi ra được con đường võ của riêng mình, mặc dù thiên địa Mạt Pháp, cũng ngăn cản không được hắn bước chân tới trường sinh thiên.
Nhưng chính là một người như vậy, lúc này đây lại đang tức giận hét lớn với Diệp Hiên, bởi vì trải qua ba ngày ba đêm chiến đấu, Vũ Tuyệt Tiên rốt cục cũng phát hiện được một chuyện làm cho hắn cực kỳ tức giận.
Chuyện này tình chính là, Diệp Hiên căn bản cũng không có triển lộ ra thực lực thật sự của hắn, bởi vì cho dù hắn tấn công Diệp Hiên như thế nào, thì căn bản cũng không có mang đến cho Diệp Hiên nửa điểm tổn thương.
Trái lại mỗi một lần Diệp Hiên công phạt hắn lại đều lộ vẻ hời hợt, càng làm cho bản thân hắn bị trọng thương, chỉ sợ không được mấy ngày, tựa như sẽ phải thua ở trong tay Diệp Hiên.
Vũ Tuyệt Tiên có thể thu, thế nhưng Diệp Hiên ẩn giấu thực lực, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ nhục nhã, một cơn tức giận không thể ức chế vào thời khắc này đã bạo phát ra.
Nhìn khuôn mặt tức giận của Vũ Tuyệt Tiên, Diệp Hiên sừng sững giữ trời, sắc mặt vẫn không có một gợn sóng, nói:
- Vũ Tuyệt Tiên, không thể không nói, ngươi là người đầu tiên để cho ta thưởng thức, nhìn chung ở thế giới này, cho tới nay cũng chỉ có ngươi với xứng đánh với ta một trận.
- Ngươi có thể đánh vỡ cực hạn võ thuật, đi ra con đường của riêng mình, nếu như ở thời đại linh khí, nhất định chính là một nhân kiệt thông thiên, nhưng ở cái thế giới thiên địa Mạt Pháp không còn linh khí này, mặc dù ngươi không tin số mệnh, nhưng cũng hạn chế con đường của ngươi, nếu ta thật sự lộ rõ tu vi, càng là thắng không anh hùng, mà loại chuyện này Diệp Hiên ta cũng không muốn làm.
Cuộc trò chuyện của hai người truyền đến, thế nhân toàn cầu đều tĩnh mịch không tiếng động, tuy bọn họ có chút nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của hai người, nhưng rõ ràng biết một việc, đó chính là Diệp Hiên còn không có để lộ ra toàn bộ thực lực.
- Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.
Vũ Tuyệt Tiên nỉ non lên tiếng, qua một hồi hắn lại lần nữa mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Hiên nói:
- Diệp huynh, thì ra ngươi một mực phong ấn tu vi của mình, chính là vì có thể cùng ta công bằng chiến một trận.
Vũ Tuyệt Tiên nói đến đây, sau đó lại hét to, nói:
- Nhưng Vũ Tuyệt Tiên ta không muốn cái loại công bằng như thế này, hôm nay dù cho là thua ở trong tay Diệp huynh, cũng cũng xin Diệp huynh có thể để cho ta tôn nghiêm chiến một trận.
Nhìn chiến ý cường đại quanh thân Vũ Tuyệt Tiên, Diệp Hiên hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn Vũ Tuyệt Tiên càng là xẹt qua một luồng thâm thúy.
Kỳ thực, Diệp Hiên hoàn toàn có thể một chiêu giết chết hắn, chỉ là Diệp Hiên cũng không muốn làm như vậy, bởi vì Vũ Tuyệt Tiên bị nơi này áp chế, có thể đi đến một bước này, đã làm cho Diệp Hiên cảm thấy cực kỳ kinh diễm.