Bọn hắn nhìn thấy cảnh tượng khủng bố, cửu môn của Diệp Hiên hợp nhất, hoàn toàn kinh hãi nói không ra lời.
- Ta đã sớm biết sẽ như thế này, Lý Thái Sơ ngu ngốc.
Diệp Huyền Ma oán hận thì thầm, kỳ thực hắn cũng không muốn Diệp Hiên thắng, càng hi vọng Lý Thái Sơ có thể giết Diệp Hiên, cho dù là một bộ phân thân cũng tốt.
Nhưng Lý Thái Sơ này ngu ngốc, lại bị Diệp Hiên xem là đá mài đao, gắng gượng chiến đấu khiến Diệp Hiên đi vào cảnh giới Bất Hủ đại viên mãn.
- Giết!
Trong vòm trời, Lý Thái Sơ cũng chấn kinh thất sắc, đệ tứ kiếm đã là sát chiêu mạnh nhất của hắn, hắn dám khẳng định có thể giết được Diệp Hiên.
Nhưng hắn vạn lần cũng không ngờ, Diệp Hiên dưới bức bách của đệ tứ kiếm, vậy mà đem cửu môn hợp nhất, chính thức đạp vào cảnh giới Bất Hủ đại viên mãn.
Ầm ầm!
Đệ tứ kiếm đã chém xuống, nhưng tu vi Diệp Hiên đã đi vào Bất Hủ đại viên mãn, cả người đều tản ra thần quang cực kỳ khủng bố.
- Phá cho ta!
Diệp Hiên đấm ra một quyền, một quyền này không loè loẹt gì, vỏn vẹn một quyền đơn giản nhất, nhưng cũng là một quyền kinh khủng nhất.
Bởi vì một quyền này ẩn chứa uy năng Bất Hủ đại viên mãn, cho dù là đệ tứ kiếm của Lý Thái Sơ, căn bản cũng không có khả năng ngăn cản.
Oanh!
Thiên địa run rẩy, kiếm quang băng diệt, một quyền Diệp Hiên đem đệ tứ kiếm của Lý Thái Sơ oanh phá thành mảnh nhỏ, quyền mang vạn cổ khủng bố, trực tiếp oanh kích lên trên người Lý Thái Sơ.
Ầm!
Oa!
Lý Thái Sơ đẫm máu giữa trời, miệng phun ra lượng lớn tiên huyết, cả người cũng đang bay ngược lại, không biết đụng gãy bao nhiêu ngọn núi, trọn vẹn ngã ra trăm vạn dặm, mới hung hăng rơi đập trên mặt đất.
Quá mạnh!
Thực sự là quá mạnh!
Bất Hủ đại viên mãn khủng bố như vậy, trực tiếp hoàn ngược Lý Thái Sơ không ai bì nổi, cái gọi là đệ tứ kiếm càng là bị Diệp Hiên đánh nổ trong thương khung.
Kỳ thực.
Lý Thái Sơ thật sự rất mạnh, trong cùng cảnh bộ phân thân này của Diệp Hiên cũng mạnh.
Nhưng hắn vô cùng không may mắn, khi Diệp Hiên trở thành nhân vật Bất Hủ đại viên mãn khủng bố, Lý Thái Sơ căn bản không có khả năng là đối thủ của hắn.
Cửu đại thiên môn, Bất Hủ tứ giai.
Mỗi ba tòa thiên môn liền là một đường ranh giới, mặc dù Lý Thái Sơ mở ra cửu đại thiên môn, nhưng hắn chỉ là Bất Hủ giai đoạn thứ ba mà thôi.
Nhưng Diệp Hiên lại là cửu môn hợp nhất, đã đặt chân vào giai đoạn thứ tư, đây là một loại thay đổi, Lý Thái Sơ làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Nếu như Lý Thái Sơ cũng có thể đạp vào Bất Hủ đại viên mãn, có thể kết quả hôm nay sẽ được thay đổi, đáng tiếc hắn không có được cơ hội này.
Oanh!
Nhục thân Diệp Hiên xé rách trăm vạn dặm thương khung, ầm vang xuất hiện bên cạnh Lý Thái Sơ, hắn nhàn nhạt nhìn Lý Thái Sơ đang hôn mê bất tỉnh, trong mắt có một vẻ tán thưởng.
Không thể không nói.
Mặc dù tiểu tử Lý Thái Sơ này cuồng vọng đến cực điểm, nhưng mà hoàn toàn chính xác rất có thực lực, nếu như không phải Diệp Hiên đem cửu môn hợp nhất, bộ phân thân này thật sẽ bị hủy trong tay tiểu tử này không thể.
Thu!
Diệp Hiên cũng không giết Lý Thái Sơ, mà là xuất ra bảo hồ lô, trực tiếp đem Lý Thái Sơ đang hôn mê hút vào trong hồ lô.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mấy luồng hồng quang chớp mắt đã tới, chính là mấy đại thanh niên thiên kiêu kia, bọn hắn nhìn thấy Diệp Hiên đem Lý Thái Sơ thu nhập vào trong hồ lô, sắc mặt của từng người cũng cực kỳ phức tạp.
- Đạo hữu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, có thể vì mặt mũi của ta mà thả Lý Thái Sơ như thế nào?
Khương Phù Sinh mỉm cười nói.
- Ngươi thì tính là cái gì, tại sao ta phải cho ngươi mặt mũi?
Mặt mũi?
Diệp Hiên không định cho bất kỳ kẻ nào mặt mũi, Lý Thái Sơ là chiến lợi phẩm của hắn, bằng một câu của Khương Phù Sinh liền muốn hắn thả người, đây chẳng phải là một chuyện cười?
Lúc này.
Diệp Hiên đột phá Bất Hủ đại viên mãn, hắn rốt cuộc cũng có thể thấy được tu vi của Khương Phù Sinh, gia hỏa này vậy mà cũng là Bất Hủ đại viên mãn.
Trách không được lúc trước Diệp Hiên nhìn không thấu hắn, thế nhưng bây giờ Diệp Hiên đã nhìn rõ tu vi của hắn, càng có thể cảm nhận được Khương Phù Sinh tuyệt đối là nhân vật cực đoan lợi hại.
Sắc mặt Khương Phù Sinh hơi biến đổi, hắn siểm siểm cười một tiếng không nói chuyện, chỉ là đáy mắt lặng yên lặng vạch qua một vệt hàn quang, quanh người bày biện ra một luồng khí tức màu xanh, chỉ là trong giây lát liền tiêu tán không thấy đâu nữa.
Không phải Khương Phù Sinh sợ Diệp Hiên, cho dù Diệp Hiên trở thành Bất Hủ đại viên mãn, Khương Phù Sinh cũng không cho rằng Diệp Hiên sẽ là đối thủ của hắn.
Bởi vì, bản thân hắn đã là Bất Hủ đại viên mãn!
Hắn cũng không muốn động thủ cùng Diệp Hiên, là bởi vì hắn nghĩ Diệp Hiên có gì đó quái lạ, thủy chung cho hắn một loại cảm giác bất an.
Cũng bởi vì chút bất an này, cho nên hiện tại hắn không muốn ra tay với Diệp Hiên, hắn còn cần quan sát một phen, mới có thể quyết định Diệp Hiên có phải là địch hay không.
- Diệp Thiếu Du, ngươi quả nhiên lợi hại, hãy đợi đấy.
Quân Vô Song hung hăng trừng mắt với Diệp Hiên, lúc trước hai người liền có khúc mắc, lúc này Diệp Hiên trở thành Bất Hủ đại viên mãn, lập tức mang đến cho Quân Vô Song áp lực thực lớn.
- Miệng lưỡi bén nhọn, sớm muộn sẽ thu ngươi làm thị nữ.
Diệp Hiên cười lạnh.
- Hãy đợi đấy.
Quân Vô Song hừ lạnh một tiếng, hóa thành một luồng hồng quang đi xa, hiển nhiên hiện tại nàng không dám chiến cùng Diệp Hiên, nói cho cùng tu vi Diệp Hiên còn tại đó.
- Thế nào? Chư vị vây quanh nhìn ta, là trên người ta mọc ra hoa sao?