- Tại sao có thể như vậy? Vì sao lại như này?
Tà Bách Đồ không cam lòng mà rống to, hắn cố gắng giơ cánh tay lên, nhưng dù như thế nào cũng không thể nâng lên, cả người hắn không thể mảy may động đậy.
Bản tôn thản nhiên nói:
- Cường giả như trời, kẻ yếu như cẩu, đây chính là chênh lệch giữa ngươi và ta.
- Ngươi là ai? Nói cho ta ngươi là ai?
Tà Bách Đồ run rẩy rống to, hắn tuyệt đối không tin tưởng trên thế gian có người cường đại như vậy, hắn là người tự mình tìm hiểu ra pháp và đạo, tu vi cảnh giới càng là Bất Hủ đại viên mãn, vì sao ngay cả sức lực chống lại cũng không có?
- Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng chính là ngươi chỉ là một bộ xương khô dưới chân ta thôi. Đi thôi!
Diệp Hiên điểm ra một chỉ, một luồng vầng sáng thiên luân hồi táng hiện ra, chỉ thấy Tà Bách Đồ thê lương rú thảm, cả người vỡ vụn từng khúc, một tiếng oanh minh sụp đổ trong hư không.
Cái gì gọi là chết không nhắm mắt?
Tà Bách Đồ hiện tại chính là chết không nhắm mắt, hắn thậm chí bị Diệp Hiên đánh hồn phi phách tán mà chết, Diệp Hiên cũng không nói cuối cùng mình là ai.
Tà Bách Đồ cũng được coi là tuyệt đại thiên kiêu, chỉ là kết cục của hắn quá thê thảm, căn bản không có lưu lại một chút dấu chân trong vũ trụ Hỗn Độn.
Đại đạo tranh phong, máu chảy thành sông.
Chỉ có cường giả mới có thể đi đến cuối cùng, nếu không thì dù cho ngươi có là tuyệt đại thiên kiêu hoặc là yêu nghiệt nghịch thiên, cuối cùng cũng chỉ là hòn đá đặt dưới chân của người khác mà thôi, thế nhân cũng sẽ không nhớ từng có một người như vậy xuất hiện.
Thu!
Bảo hồ lô màu xanh đảo ngược, di chuyển hết huyết khí vào trong hồ lô, cho đến khi Diệp Hiên làm xong hết thảy, khuôn mặt mới hiện ra nụ cười hài lòng.
- Ngươi... Ngươi là thần thánh phương nào?
Bỗng nhiên.
Một giọng nói run rẩy truyền đến, thấy Khương Phù Sinh đang run lẩy bẩy, khuôn mặt nhu hòa lúc đầu đã trắng bạch đến cực điểm.
Không thể tin được!
Không dám tin tưởng!
Như rơi vào ác mộng lớn nhất từ xưa tới nay.
Khương Phù Sinh không kiềm chế được mà phát run, hắn muốn khống chế chính mình, nhưng cơ thể căn bản là không nghe theo hắn khống chế, thậm chí hàm răng của hắn cũng đang run lên kịch liệt.
Sợ hãi!
Từ trước tới nay hắn chưa hề sợ hãi như thế!
Khương Phù Sinh dần lùi lại, trên mặt của hắn tràn ngập vẻ kinh hoảng, càng đầy sự hồi hộp, ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi không thể hình dung mà nhìn về phía Diệp Hiên.
- Đến ngươi.
Diệp Hiên nhàn nhạt quay người nhìn về phía Tà Bách Đồ, đôi mắt coi thường đến cực điểm, tựa như đang tùy ý nhìn một con giun con dế.
- Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng.
Khương Phù Sinh run rẩy gầm nhẹ mà nói:
- Ta đi khắp vũ trụ Hỗn Độn, trải qua ngàn kiếp muôn vạn hiểm nguy, tu vi mới có thể đạt tới hôm nay, còn khai sáng ra Huyền Thiên Thần Pháp, có thể coi là vô địch, thế gian không có đối thủ. Nhưng... nhưng... nhưng vì lý do gì mà thế gian lại có người cường đại như ngươi?
Khương Phù Sinh tuyệt đối là một vị kỳ tài từ xưa tới nay, hắn thanh cao ngạo đa mưu túc trí, vẫn luôn như giẫm trên băng mỏng mà một đường tu luyện tiến lên.
Không kiêu không gấp, thao quang mịt mờ.
Chính là có thể trở thành vạn cổ chí cường, càng tự tin dưới nửa bước chí cường, không có người nào là đối thủ của hắn.
Nhưng bây giờ Diệp Hiên xuất hiện, đánh vỡ tất cả hi vọng của hắn.
Hắn càng hoảng sợ hãi hùng hơn khi phát hiện, thì ra mình cũng không phải là tối cường, giờ phút này người đứng ở trước mặt hắn, còn mạnh hơn hắn rất nhiều, thậm chí cường đại đến nỗi có thể tuỳ tiện mà giết chết hắn.
- Thời gian không còn sớm, ta tiễn ngươi lên đường.
Oanh!
Thân thể bản tôn phát sáng, đây là ánh sáng của Táng Thiên Luân Hồi, khi một vòng luân hồi áo nghĩa chuyển động trên người hắn, không gian này cũng bắt đầu dần mờ đi.
Táng thiên diệt địa, vạn cổ luân hồi, điều này đại biểu cho cực hạn chết đi, cũng khiến cho Khương Phù Sinh run lẩy bẩy, nội tâm đã tuyệt vọng tới cùng cực.
Chắc chắn phải chết!
Bốn chữ đơn giản, nói rõ ý nghĩ trong lòng Khương Phù Sinh, hắn căn bản không cần quyết chiến cùng Diệp Hiên, vỏn vẹn cảm ứng khí tức, hắn liền biết mình không phải là đối thủ của Diệp Hiên, nhất định phải chết trong tay Diệp Hiên.
Chỉ là Khương Phù Sinh nghĩ mãi mà không hiểu, bản tôn của Diệp Hiên cảnh giới rõ ràng chỉ là mới mở ra tám đại thiên môn, mà tu vi của hắn đã là Bất Hủ đại viên mãn nhiều năm, tại sao hắn lại yếu nhược trước Diệp Hiên?
Điều khiến cho Khương Phù Sinh cảm thấy hoảng sợ nhất là, hắn sáng tạo ra Huyền Thiên Thần Pháp, căn bản không có nửa điểm tác dụng trước Diệp Hiên.
Khí tức đối phương lộ ra, vậy mà khiến Huyền Thiên Thần Pháp bị áp chế tới cực điểm.
- Chết đi.
Bản tôn chuyển động, Vạn Cổ Luân Hồi Quyền liền nổ ra, một vòng luân hồi áo nghĩa hiện ra, tựa như vạn cổ vũ trụ đều muốn bị một quyền này làm cho hóa thành hư không.
- Huyền Thiên Thần Pháp!
Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Khương Phù Sinh tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, hắn đem toàn bộ tu vi thôi thúc đến cực hạn, một vòng thanh quang đang ầm vang bộc phát.
Oanh!
Máu nhuộm trời xanh, ánh sáng vỡ nát, đối mặt với một kích Vạn Cổ Luân Hồi Quyền của Diệp Hiên, Khương Phù Sinh vậy mà lại chống đỡ được.
Mặc dù hắn bị một quyền này đánh bay ra xa, toàn thân đều bị đánh đến rạn nứt, nhưng có thể từ trong tay Diệp Hiên mà sống tiếp được, không bị một quyền của Diệp Hiên oanh sát.
- Ừm?
Trong lòng Diệp Hiên bối rối, sau đó khóe miệng hiện ra nụ cười nói:
- Không tệ, vậy mà có thể đỡ được một quyền này của ta, ngươi quả nhiên có chút thực lực.
- Ngươi... Ngươi là Diệp Hiên?