- Luân hồi!
Tại thời điểm Diệp Hiên sắp gặp đại kiếp, áo nghĩa táng thiên luân hồi cuối cùng cũng bộc phát, liên tục cùng lực lượng cấm kỵ này chinh phạt lẫn nhau.
Không thể không nói.
Diệp Hiên lĩnh hội áo nghĩa táng thiên luân hồi, quả nhiên có uy năng cực lớn, vậy mà ngăn cản được từng bước xâm chiếm của lực lượng cấm kỵ.
Chỉ là, lúc này tình thế của Diệp Hiên cực kỳ nguy hiểm, mặc dù có áo nghĩa luân hồi tạm thời ngăn cản lực lượng cấm kỵ, nhưng do hai đại lực lượng chinh phạt, chân linh của hắn đang không ngừng tán loạn, không bao lâu liền muốn phá diệt.
- Làm sao bây giờ?
Giờ phút này, nội tâm Diệp Hiên lo lắng, không nghĩ tới lực lượng cấm kỵ kinh khủng như vậy, vỏn vẹn chỉ là một đạo tử quang, lại muốn khiến hắn mẫn diệt.
Chỉ là Diệp Hiên cũng không cam lòng, nhân vật cấm kỵ có thể khống chế tử quang này, vì sao hắn không thể?
- Luyện cho ta!
Nỗi lòng Diệp Hiên bình phục ba phần, chân linh tự thân bộc phát quang mang vạn trượng, vô dụng thôn phệ lực lượng cấm kỵ, hắn đành lựa chọn cưỡng ép luyện hóa.
Ầm ầm!
Vầng sáng luân hồi rung động, bao khỏa lực lượng cấm kỵ này, áo nghĩa luân hồi nở rộ, khiến cấm kỵ bị ma diệt.
Sau một khắc, chuyện khủng bố hơn phát sinh.
Lỗ hổng bị phá vỡ lại lần nữa tràn vào lực lượng cấm kỵ, trực tiếp quấn quanh chân linh của Diệp Hiên, chân linh của Diệp Hiên tựa như màu nước đen nhánh, toàn bộ sinh cơ từ từ tiêu tán, hiện ra cái chết kinh người.
Giờ khắc này, Diệp Hiên triệt để chơi lớn.
Dù áo nghĩa luân hồi kinh thiên tuyệt địa, Diệp Hiên vỏn vẹn cũng chỉ mới hiểu được một chút, hai đạo lực lượng cấm kỵ này ở tuyệt địa tử vong thành hình biết bao ngày tháng, hiển nhiên nghiền ép được áo nghĩa luân hồi.
Ý thức Diệp Hiên mơ hồ, tử vong cực hạn xâm nhập, thậm chí Diệp Hiên cũng cảm giác được chính mình chắc chắn phải chết.
Khó thoát!
Thật khó thoát.
Bị hai đạo lực lượng cấm kỵ ăn mòn, Diệp Hiên căn bản không có sức phản kháng, hắn nhất định sẽ bị tử quang cấm kỵ mẫn diệt, chắc chắn không thể tồn tại nửa điểm sinh cơ.
Nhưng cũng tại thời khắc này, cặp mắt ẩn tàng ở tuyệt địa tử vong kia bên liền luân chuyển khủng bố, phù văn hắc ám yên lặng xuất hiện bên trong lao tù hắc ám.
Ông!
Hắc ám vô biên, vạn vật điêu linh, phù văn hắc ám tràn ngập khí tức tử vong, hóa thành một đạo hắc quang trong nháy mắt dung nhập vào chân linh Diệp Hiên.
Cũng là tại thời khắc này, hai đạo lực lượng cấm kỵ lúc đầu xâm chiếm Diệp Hiên từng bước vậy mà bình tĩnh trở lại, sau đó cùng chân linh Diệp Hiên hòa làm một thể, không còn chút dấu hiệu xâm nhập Diệp Hiên.
Ông!
Sau một khắc, chân linh Diệp Hiên phóng đại ra sinh cơ, lần nữa toả ra ánh sáng lóa mắt, ý thức của Diệp Hiên lúc này cũng khôi phục.
- Xảy ra chuyện gì?
Ý thức của Diệp Hiên vừa mới khôi phục, hắn liền khiếp sợ dò xét chân linh chính mình, phát hiện hai đạo lực lượng cấm kỵ vừa mới xâm nhập vào hắn, giờ phút này yên tĩnh tồn tại bên trong chân linh.
- Ừm?
Bỗng nhiên, lòng Diệp Hiên tựa như có cảm giác, hắn nhìn ra ngoài hướng lao tù hắc ám, một đôi mắt tử vong trùng hợp đối mặt cùng hắn .
Oanh!
Một mắt!
Vỏn vẹn chỉ một cái liếc mắt!
Diệp Hiên cảm thấy chân linh chính mình đều muốn sụp đổ.
Đây là một đôi mắt như thế nào?
Diệp Hiên không thể dùng bất cứ từ ngữ gì để hình dung, nếu như nhất định phải dùng từ ngữ nào đó để hình dung đôi mắt này, chỉ có hai chữ có thể nói rõ!
Tử vong!
Đúng, chính là tử vong!
Diệp Hiên nhìn thấy đôi mắt này, trong đầu của hắn không có bất kỳ khái niệm gì, chỉ có hai chữ tử vong.
Đây là một đôi mắt tử vong, dường như bất cứ kẻ nào khi nhìn thấy đôi mắt này, tự thân đều sẽ lâm vào tử vong.
Loại cảm giác này khiến Diệp Hiên run rẩy cực hạn, cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi.
Diệp Hiên chưa bao giờ thật sự sợ hãi, không chỉ vạn cổ chí cường, còn là những nhân vật cấm kỵ trong truyền thuyết kia.
Nhưng sự xuất hiện của đôi mắt này, lại khiến cho Diệp Hiên cảm thấy sợ hãi.
- Ngươi là ai?
Diệp Hiên nhìn chăm chú đôi mắt tử vong này, run sợ rống to.
Đáng tiếc.
Đôi mắt tử vong dần dần biến mất, không có trả lời vấn đề của Diệp Hiên.
Giờ phút này.
Diệp Hiên dám vạn phần xác định, thời điểm hắn sắp bị hai đạo lực lượng cấm kỵ diệt sát, là đôi mắt này đã cứu hắn.
- Vì sao ngươi muốn cứu ta? Ngươi là thần thánh phương nào?
Diệp Hiên không cam lòng rống to, bởi vì chủ nhân của đôi mắt này quá mức đáng sợ, ngay cả vạn cổ bóng tối cũng không khiến Diệp Hiên có loại cảm giác này.
- Ta cũng không cứu được ngươi, ta chỉ là đang ngăn cản 'Hắn' xuất hiện.
Lặng yên!
Một giọng nói bình tĩnh thâm thúy quanh quẩn bên tai Diệp Hiên, Diệp Hiên nghe được giọng nói này, chân linh tự thân cũng sợ hãi run rẩy.
Vỏn vẹn chỉ là giọng nói này, vậy mà khiến Diệp Hiên có một ảo giác sắp tử vong.
- Ngươi là ai?
Nội tâm Diệp Hiên cưỡng ép không được sợ hãi, bên trong lao tù hắc ám có tiếng gào thét, không có bất kỳ lời nào đáp lại.
Thời gian đang từng chút qua đi, Diệp Hiên không ngừng khuyên bảo chính mình phải tỉnh táo.
Rốt cục, tâm tư Diệp Hiên bình phục khỏi rung chuyển, cả người rốt cục trấn định lại.
Sau khi trấn định lại Diệp Hiên phát hiện một chuyện, lỗ hổng bị hắn đục xuyên, giờ phút này đã khôi phục như lúc ban đầu, lực lượng cấm kỵ bên trong tuyệt địa tử vong, đã không thể tràn vào bên trong lao tù.
Giờ phút này.
Diệp Hiên hoàn toàn trở nên yên lặng, thậm chí chân linh hắn cũng ngưng trệ đến cực điểm, đối mặt với đôi mắt tử vong này, nội tâm không thể tiêu tan sự run rẩy.
Chưa bao giờ có!
Diệp Hiên chưa bao giờ có cảm giác khủng bố như vậy, vỏn vẹn chỉ là một đôi mắt, liền khiến hắn cảm thấy mình gặp phải tử vong, thậm chí sợ hãi tới cực điểm.