Bắc Vực Thiên Đình, bên trong Thiên Đế cung.
Toàn bộ cơ thể Diệp Hiên được bao phủ trong linh khí hải dương, hư ảnh tòa thiên môn thứ mười ẩn ẩn hiển hiện, từng đạo táng thiên luân hồi thất luyện đáng sợ vờn quanh trên người Diệp Hiên.
Từng chút một, chỉ thiếu một chút xíu!
Diệp Hiên điên cuồng tu luyện, hắn có thể cảm giác được, chính mình chỉ thiếu một chút xíu nữa liền có thể mở ra tòa thiên môn thứ mười.
Thời gian ngàn năm!
Toàn bộ tài nguyên tu luyện trong Bắc Vực Thiên Đình đã dùng hết, có lượng lớn tài nguyên tu luyện từ ngoại giới không ngừng liên tục đưa tới.
Cực Tình Chủ Nhân đưa tới hơn phân nửa vốn liếng, nếu như Diệp Hiên còn không thể mở ra tòa thiên môn thứ mười, chính hắn cũng phải xấu hổ mà chết.
...
Một bên khác, Đông Vực đại địa.
Huyền Sát giáo.
- Diệp Hiên?
Huyền Sát giáo chủ nao nao, hắn cau mày nhìn về phía Diệp Phong Thiên, trong mắt xẹt qua một vòng kinh nghi bất định.
- Giáo chủ nhận biết gia sư?
Huyền Sát giáo chủ nhíu chặt lông mày, sắc mặt Diệp Phong Thiên chấn động, vội vàng lên tiếng hỏi ý nói.
- Phụ thân, ngài nhận biết sư phụ của hắn sao?
Oản Hồng Lăng cũng vội vàng truy vấn.
Hiển nhiên, toàn bộ tâm tư thiếu nữ đề đặt trên người Diệp Phong Thiên, Diệp Phong Thiên cực lực tìm kiếm ân sư, tất nhiên nàng muốn giúp một tay.
- Không biết, vi phụ chưa từng nghe qua danh hào người này.
Sau một khắc, Huyền Sát giáo chủ chậm rãi lắc đầu, mà điều này cũng khiến cho Diệp Phong Thiên vô cùng thất vọng, không nghĩ tới Chủ Nhân một giáo cũng không biết danh hào ân sư của hắn.
Chỉ là Diệp Phong Thiên không có phát hiện, ánh mắt Huyền Sát giáo chủ rời rạc, hiển nhiên lời nói vừa rồi của hắn căn bản nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hắn sao có khả năng chưa từng nghe qua danh hào của Diệp Hiên?
Người này phá rối toàn bộ Trung Ương đại vực, ngay cả vạn cổ chí cường cũng phát ra sát lệnh, sớm liền truyền bá đến Đông Vực.
Chỉ là Huyền Sát giáo chủ không nghĩ tới, thanh niên trước mắt này, lại chính là đồ nhi của Diệp Hiên, trách không được Diệp Phong Thiên tuổi còn trẻ, lại có thể trở thành Bất Hủ cảnh.
- Giáo chủ không biết gia sư, vậy ta liền cáo từ, vãn bối còn muốn đi tìm kiếm lão nhân gia, cũng không tiện lưu lại nơi đây.
Diệp Phong Thiên chắp tay thi lễ, cũng định rời đi Huyền Sát giáo.
- Chậm!
Hai mắt Huyền Sát giáo chủ nhất chuyển, sau đó mỉm cười nói:
- Mặc dù ta chưa từng nghe qua danh hào của sư tôn ngươi, thế nhưng một mình người tìm kiếm, thực sự là mò kim đáy biển, không bằng tạm thời lưu lại bản giáo, ta phát động người bản giáo giúp ngươi tìm kiếm, đây chẳng phải là nhanh hơn nhiều so với một mình ngươi tự tìm kiếm sao?
- Cái này... Cái này chẳng phải là quấy rầy quý giáo rồi?
Diệp Phong Thiên hơi có vẻ do dự, không biết nên lưu lại hay không.
- Ha ha.
Huyền Sát giáo chủ cười nói:
- Ngươi là hảo bằng hữu của Hồng Lăng, những chuyện nhỏ nhặt này tất nhiên không đáng kể, nếu ta không giúp ngươi, nha đầu nhà ta là muốn nắm chặt râu ria ta không thôi.
- Phụ thân, ngài nói cái gì đó.
Khuôn mặt nhỏ của Oản Hồng Lăng đỏ lên, lập tức dậm chân thẹn thùng nói.
- Ai, con gái lớn không dùng được.
Huyền Sát giáo chủ trêu đùa:
- Phong Thiên a, về sau nha đầu nhà ta coi như giao cho ngươi.
Giờ phút này.
Diệp Phong Thiên cũng có vẻ hơi xấu hổ, Huyền Sát giáo chủ bóng gió hắn tất nhiên có thể nhìn ra, chỉ là hắn cũng không muốn liên quan đến tư tình nhi nữ, điều này cũng khiến cho mặt hắn đỏ chót.
- Được rồi, chuyện tìm kiếm ân sư của ngươi liền giao cho ta đi, ngươi an tâm ở lại nơi này, chỉ cần có tin tức, ta nhất định ngay lập tức thông tri cho ngươi.
Huyền Sát giáo chủ mỉm cười nói.
- Đa tạ giáo chủ.
Diệp Phong Thiên chắp tay thi lễ, sau đó mới dạo bước rời đi.
Nhìn thấy Diệp Phong Thiên biến mất, khuôn mặt mỉm cười lúc đầu của Huyền Sát giáo chủ dần dần mất đi, sau đó chuyển thành một vẻ băng hàn.
- Hồng Lăng, về sau ngươi cách xa tiểu tử này một chút, đi quá gần cùng hắn đối với ngươi và Huyền Sát giáo không có bất kỳ chỗ tốt gì.
Bỗng nhiên, sắc mặt Huyền Sát giáo chủ trang nghiêm nói.
- Phụ thân, ngài... ?
Oản Hồng Lăng bỗng nhiên khẽ giật mình, không nghĩ tới vừa rồi khuôn mặt phụ thân còn tươi cười, sao đột nhiên lại thay đổi nghiêm túc như vậy.
- Nhớ kỹ lời vi phụ nói với ngươi, ngươi có thể thích bất kỳ kẻ nào, cho dù là phàm nhân đều được, thế nhưng Diệp Phong Thiên ngươi tuyệt đối không nên thích, nếu không sẽ hại chết Huyền Sát giáo.
Huyền Sát giáo chủ nghiêm khắc nói.
- Người đâu, đưa đại tiểu thư về khuê phòng, không có mệnh lệnh của bản giáo chủ, không cho phép đi ra khỏi khuê phòng nửa bước.
Huyền Sát giáo chủ nói chuyện, trực tiếp sai người mang Oản Hồng Lăng đi, căn bản không cho nàng cơ hội chất vấn mình.
- Phụ thân, tại sao ngài phải làm như thế này?
Oản Hồng Lăng đã biết sự tình không đơn giản, nàng lên tiếng chất vấn Huyền Sát giáo chủ, đáng tiếc căn bản không có nửa điểm đáp lại.
- Đồ nhi của Diệp Hiên, thật đúng là trời trợ giúp Huyền Sát giáo ta đại hưng a.
Huyền Sát giáo chủ cười lạnh, hắn vẫn luôn muốn đưa Huyền Sát giáo đến Trung Ương đại vực, dù sao Trung Ương đại vực có địa linh nhân kiệt, vỏn vẹn linh khí cũng nồng đậm hơn Đông Vực gấp mấy lần, tự thân hắn chỉ mới mở ra ba đại thiên môn, căn bản không có cách giúp Huyền Sát giáo đặt chân vào Trung Ương đại vực.
Mặc dù Huyền Sát giáo là đại giáo một phương tại Đông Vực, nhưng ở Trung Ương đại vực căn bản không tính là gì, nhưng bây giờ có Diệp Phong Thiên, vừa vặn cho Huyền Sát giáo một cơ hội.
Vừa rồi, ngay tại vừa rồi, hắn nhận được một tin tức từ Trung Ương đại vực, Diệp Hiên còn chưa có chết.