Ầm ầm!
Một ngày này, Bất Tử Thiên Chủ ra khỏi Bất Tử thiên điện, hắn trực tiếp xé rách hư không, thi triển Đại Na Di Thuật nhắm hướng đông vực đại địa mà đi.
Một bên khác.
Diệp Hiên cũng đến bước cuối cùng, hắn thôn phệ không biết bao nhiêu tài nguyên tu luyện, hư ảnh tòa thiên môn thứ mười đã dần dần thành hình, lập tức liền muốn đem tòa thiên môn thứ mười mở ra.
...
Đông Vực, Huyền Sát giáo.
Ầm ầm!
Thiên hôn địa ám, vạn cổ oanh minh, từng đạo thần quang chí cường đang xẹt qua giữa thiên địa, một thân ảnh vĩ ngạn đến cực điểm đang từ vũ trụ tinh không đi tới.
Chí cường lâm trần, vạn linh quỳ lạy!
Huyền Sát giáo chủ mang trên dưới toàn giáo, tất cả đều hèn mọn quỳ rạp trên đất, toàn thân đều kích động run rẩy, nghênh đón Bất Tử Thiên Chủ.
- Khấu kiến chí cường Thiên Chủ.
Núi kêu biển gầm, thiên địa rung động, Huyền Sát giáo chủ kích động hô to chi danh Bất Tử Thiên Chủ, trước mặt chí cường hắn lộ vẻ nhỏ bé mà hèn mọn.
Huyền Sát giáo chủ quá mức kích động, hắn không nghĩ tới, đường đường là Bất Tử Thiên Chủ vạn cổ chí cường, vậy mà lại đích thân tới Đông Vực Huyền Sát giáo.
Điều này đối với Huyền Sát giáo là vinh hạnh Vô Thượng đặc biệt, đủ để ghi vào sử sách Đông Vực, càng khiến cho nội tâm Huyền Sát giáo chủ kích chiến tới cực điểm.
- Diệp Phong Thiên ở nơi nào?
Bất Tử Thiên Chủ đứng ngạo nghễ trên khung, đối với những sâu kiến dưới chân cũng không hứng thú, hắn tới đây chỉ là vì đồ nhi của Diệp Hiên.
- Hồi bẩm Thiên Chủ, Diệp Phong Thiên đã bị ta giam giữ tại thủy lao, chờ Thiên Chủ ngài xử lý.
Huyền Sát giáo chủ vội vàng bẩm báo nói.
- Mang bản chủ đi tới.
Oanh!
Bất Tử Thiên Chủ đạp thiên mà xuống, trực tiếp xuất hiện bên trong Huyền Sát giáo, điều này cũng khiến cho Huyền Sát giáo chủ vội vàng đứng dậy, vô cùng cung kính dẫn đường cho Bất Tử Thiên Chủ.
...
Huyền Sát giáo, bên trong thủy lao.
Hoàn cảnh âm u ẩm ướt, dòng nước bẩn thỉu đục ngầu, một tia ánh nắng cũng không chiếu xạ vào được trong nhà lao.
Nước bẩn bao phủ nửa người Diệp Phong Thiên, tám sợi xiềng xích xuyên qua thân thể hắn, đem hắn giam cầm gắt gao tại thủy lao.
- Diệp đại ca!
Két.
Đại môn thủy lao bị mở ra, một bóng người xinh đẹp nhanh bước mà vào, Oản Hồng Lăng nhìn thấy thảm trạng của Diệp Phong Thiên, không kiềm được nước mắt mà chảy ra.
- Thật xin lỗi, Diệp đại ca thật xin lỗi, ta thật không nghĩ tới phụ thân sẽ làm như vậy.
Oản Hồng Lăng nhảy vào nước bẩn, mặt vương đầy nước mắt cùng vẻ áy náy, nàng nhanh chóng bơi tới trước mặt Diệp Phong Thiên, lấy ra một cái chìa khoá mở ra xiềng xích cầm tù Diệp Phong Thiên.
- Làm sao ngươi lại tới đây?
Diệp Phong Thiên yếu ớt nói.
- Bất Tử Thiên Chủ pháp giá Huyền Sát giáo, phụ thân bọn hắn tiến đến nghênh đón, ta thừa dịp bọn hắn nghênh đón chí cường, lúc này mới có cơ hội đến đây cứu ngươi, hiện tại ngươi nên nhanh trốn đi.
Oản Hồng Lăng lo lắng nói.
- Tu vi một thân ta bị phong bế, có thể trốn đi được nơi nào?
Diệp Phong Thiên tự giễu cười nói.
- Trốn, trốn càng xa càng tốt, nếu như ngươi thật rơi vào trong tay chí cường, ngươi liền không có bất cứ cơ hội nào, sư tôn ngươi cũng không thể nào cứu được ngươi.
Oản Hồng Lăng không ngừng lay động cánh tay Diệp Phong Thiên, thúc giục hắn nhanh đào tẩu.
Được sự giúp đỡ của Oản Hồng Lăng, Diệp Phong Thiên cuối cùng là thoát khốn khỏi thủy lao, hai người dìu nhau đi ra khỏi thủy lao.
Oanh!
Bỗng nhiên!
Hai người vừa mới chạy ra khỏi thủy lao, một cỗ uy năng như thiên tựa như chí cường đè ép mà đến, trong nháy mắt liền khiến hai người định tại chỗ.
- Nữ tử bất hiếu nhà ngươi!
Một tiếng vừa kinh vừa sợ rống to đang truyền đến, chỉ thấy Huyền Sát giáo chủ mang theo trên dưới toàn giáo ầm vang xuất hiện, sắc mặt Huyền Sát giáo chủ trắng bệch mà xanh xám, hắn hận không nhìn Oản Hồng Lăng.
- Phụ thân, ngài bỏ qua cho Diệp đại ca đi.
Bịch!
Oản Hồng Lăng trực tiếp quỳ xuống, nàng đau khổ khẩn cầu Huyền Sát giáo chủ, nhưng lại không thấy được Bất Tử Thiên Chủ bên cạnh Huyền Sát giáo chủ, hai mắt thâm thúy đang dò xét Diệp Phong Thiên.
- Ngươi nha đầu này, dám tự mình giải cứu hắn, ngươi còn để ta vào mắt không?
Huyền Sát giáo chủ lạnh giọng quát lớn, sau đó vội vàng quỳ sát dưới chân Bất Tử Thiên Chủ, không ngừng dập đầu với hắn nói:
- Thiên Chủ ở trên, tiểu nữ là bị tiểu tử này mê tâm hồn, còn mời Thiên Chủ thứ tội.
Đông —— đông —— đông!
Bất Tử Thiên Chủ từng bước một đi tới Diệp Phong Thiên, theo mỗi một bước hắn bước ra, phương thiên địa này đều đang ù ù oanh minh, thiên uy chí cường đang áp bách tới Diệp Phong Thiên.
Đối mặt uy thế chí cường Bất Tử Thiên Chủ, khóe miệng Diệp Phong Thiên đang chảy máu, vỏn vẹn khí thế áp bách, liền khiến hắn gặp đại kiếp.
Sắc mặt hắn đã trắng bệch tới cực điểm, một cỗ cảm giác bất lực thật sâu tràn ngập lên tâm thần hắn, càng khiến cho hắn nhẫn không được mà muốn quỳ lạy đại lễ đối với Bất Tử Thiên Chủ!
Không thể quỳ!
Tuyệt đối không thể quỳ!
Ta là đồ nhi Diệp Hiên, ta tuyệt đối không thể quỳ xuống trước kẻ thù của ân sư!
Nội tâm Diệp Phong Thiên đang rống to, hắn bằng vào nghị lực vô thượng ngăn cản uy thế chí cường của Bất Tử Thiên Chủ nở rộ, hàm răng đều muốn cắn nát, cuối cùng là không quỳ xuống trước Bất Tử Thiên Chủ.
- Quả nhiên là đồ nhi của Diệp Hiên, ngay cả tính cách cũng có ba phần giống hắn.
Oanh!
Bất Tử Thiên Chủ bước chân dừng lại, hắn đứng ở trên cao dò xét Diệp Phong Thiên, một vẻ âm lệ xẹt qua từ tầm mắt hắn.
Bất Tử Thiên Chủ căn bản không cần nhiều hỏi, vỏn vẹn Diệp Phong Thiên tính tình quật cường, còn có ánh mắt bất khuất, liền đã khiến Bất Tử Thiên Chủ tin tưởng, tên tiểu tử trước mắt này tuyệt đối là đồ nhi của Diệp Hiên.