Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 2343 - Chương 2343: Truyền Pháp! (2)

Chương 2343: Truyền pháp! (2) Chương 2343: Truyền pháp! (2)

- Thật sao?

Oản Hồng Lăng mừng rỡ, có chút không thể tin vào tai mình, bởi vì những ngày này ở trong Táng Thiên cung, nàng rốt cục biết Diệp Hiên là một nhân vật khủng bố cỡ nào.

Tranh phong cùng chí cường, tiếp xúc với nhân vật cấm kỵ, thậm chí lần lượt cường đại bản thân, cho dù đối mặt với sát khí của chí cường cũng lần lượt sống lại, cuối cùng có thể trở thành nhân vật sánh ngang với Vạn Cổ chí cường.

Nếu như nàng thật sự có thể bái Diệp Hiên làm thầy, đây là một phần cơ duyên không thể tưởng tượng được, làm sao không để cho tiểu nha đầu cảm thấy kích động.

- Hồng Lăng, còn không mau bái kiến lão sư.

Diệp Phong Thiên vội vàng thúc giục.

- Lão sư ở trên, Hồng Lăng dập đầu cho lão nhân gia.

Oản Hồng Lăng phúc chí tâm linh, vội vàng quỳ xuống dập đầu cho Diệp Hiên.

Nhìn Oản Hồng Lăng trước mắt, đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy mà bình tĩnh, càng làm cho Oản Hồng Lăng cùng Diệp Phong Thiên có chút khẩn trương, không biết lão sư đang suy nghĩ cái gì.

- Phong Thiên truyền thừa một thân pháp môn của ta, hắn tự có con đường của hắn muốn đi, nếu ngươi gọi ta một tiếng lão sư, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ pháp môn, đây cũng coi như ta quà tặng cho hai người các ngươi tân hôn.

Ông.

Diệp Hiên nói xong lời này, hắn lật tay một cái, một bộ kinh thư hiện ra, từng sợi tơ đỏ vờn quanh bộ kinh thư này.

- Kinh này tên Vạn Trượng Hồng Trần Pháp, chính là do Nhân Đạo chi chủ ngày xưa sáng lập ra, chỉ tiếc nàng đã ngã xuống, nếu ngươi có thể siêng năng tu trì pháp này, tương lai có lẽ sẽ có một thiên đại cơ duyên chờ đợi ở ngươi.

Diệp Hiên tiện tay đưa kinh thư cho Oản Hồng Lăng, tiểu nha đầu mừng rỡ tiếp nhận, càng không ngừng dập đầu cảm tạ Diệp Hiên.

Tên của Nhân Đạo chi chủ, nàng tự nhiên nghe qua, Oản Hồng Lăng biết rõ, trong thập đại chí cường, vẻn vẹn chỉ có hai vị nữ chí cường, mà Nhân Đạo chi chủ này chính là một trong số đó, pháp môn của nàng tự nhiên là pháp môn chí cường, đây chính là một phần cơ duyên không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn Oản Hồng Lăng đang cực kỳ mừng rỡ, ánh mắt Diệp Hiên thâm thúy mà thản nhiên, cũng không biết tương lai tiểu nha đầu trước mắt này có thể thừa kế đạo thống hay không.

Năm đó, Nhân Đạo chi chủ sắp ngã xuống, đưa Vạn Trượng Hồng Trần pháp hoàn chỉnh cho hắn, hy vọng Diệp Hiên có thể tìm một truyền nhân cho nàng.

Chỉ tiếc, Lạc Dao mặc dù là đệ tử của Nhân Đạo chi chủ, nhưng tính cách của nàng thật sự khó có thể khen ngợi, căn bản không kế thừa được truyền thừa của Nhân Đạo chi chủ.

Giờ phút này, Diệp Hiên đưa Vạn Trượng Hồng Trần pháp cho Oản Hồng Lăng, cũng không biết tiểu nha đầu này có duyên với Nhân Đạo hay không, phải xem tạo hóa của nàng.

- Vạn năm sau, hai người ngươi sẽ thành hôn, ngày đó cũng là đại điển lập giáo của Táng Thiên cung, đây là chuyện song hỉ lâm môn, vi sư sẽ mời khách đến tham gia, trong vạn năm này, các ngươi hãy chuẩn bị, lui ra đi.

Diệp Hiên nói.

- Vâng, sư tôn.

Hai người khom người thi lễ với Diệp Hiên, sau đó chậm rãi rời khỏi đế cung, chỉ là khi Diệp Phong Thiên sắp ra khỏi đế cung, hắn tựa như nhớ tới cái gì đó, lần thứ hai quay trở về.

Thấy Diệp Phong Thiên đi rồi trở về, Diệp Hiên hơi giật mình nói:

- Còn có chuyện gì nữa?

Diệp Phong Thiên khom người bái Diệp Hiên một cái nói:

- Sư tôn, đệ tử ngẫu nhiên lấy được một kỳ vật, không chỉ thủy hỏa bất xâm, hơn nữa kiên cố không thể phá hủy, đệ tử nghiên cứu bao lâu cũng không được gì, sư tôn kiến thức rộng rãi, không biết có hiểu về vật này?

Diệp Phong Thiên nói xong, lật tay lấy ra một tiểu đỉnh cổ xưa, trực tiếp trình vật này cho Diệp Hiên.

Vốn Diệp Hiên cũng không quá để ý đến kỳ vật mà Diệp Phong Thiên nói, dù sao đến cảnh giới của hắn, ngoại vật rất khó đả động hắn. Chỉ là khi ánh mắt Diệp Hiên dừng trên đỉnh nhỏ, vẻ mặt vốn bình tĩnh của Diệp Hiên trong nháy mắt đờ đẫn, sau một khắc thần quang cực kỳ khủng bố nở rộ trên người.

Ầm ầm!

Táng thiên luân hồi, phi luyện đạo đạo, cả tòa đế cung đều đang kinh khủng rung động, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ, càng làm cho Diệp Phong Thiên kinh hãi, không biết vì sao tâm tình lão sư ba động lớn như vậy.

- Tiểu Đỉnh?

Ông.

Năm ngón tay Diệp Hiên đưa ra, tiểu đỉnh trong nháy mắt rơi vào trong tay hắn, đôi mắt của hắn tăng vọt thần quang, một đôi Phá Diệt Pháp Nhãn đang không ngừng nhìn kỹ vật trong tay.

Không thể tin được.

Cũng không dám tin.

Nếu như không phải tiểu đỉnh giờ phút này đang ở trong tay Diệp Hiên, hắn thật sự cho rằng mình đang ở trong mộng cảnh, nếu không làm sao có thể dễ dàng có được một tiểu đỉnh?

Diệp Hiên vẫn luôn tìm kiếm Phá Hư Thiên Đỉnh, thậm chí âm thầm muốn mưu đồ tiểu đỉnh trong tay tam đại chí cường, thật có thể nói tính hết mọi đường.

Nhưng Diệp Hiên thế nào cũng không ngờ, đang lúc hắn tạm thời gác lại chuyện của tiểu đỉnh, đệ tử thân truyền của mình lại tặng tới một phần lễ vật to lớn.

Diệp Hiên cẩn thận quan sát, rốt cục có thể xác nhận, tiểu đỉnh trong tay đích xác chính là chân phẩm, tuy rằng hoa văn trên thân đỉnh có chút không giống với những tiểu đỉnh khác, nhưng đích thật là chân phẩm không thể nghi ngờ.

- Ngươi làm thế nào để có được đỉnh này?

Diệp Hiên cực lực ổn định đm tâm tình của mình, sắc mặt trịnh trọng nhìn về phía Diệp Phong Thiên.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của sư tôn, Diệp Phong Thiên biết tiểu đỉnh này có lai lịch to lớn, vội vàng thành thật bẩm báo.

- Năm đó ta tu luyện ở một bên sông lớn, vật này theo một đạo sóng nước xuất hiện, vừa vặn bị đệ tử nhặt được.

- Ngươi nhặt được?

Diệp Hiên hoàn toàn khiếp sợ, nếu như không phải hắn có thể cảm giác được vị đệ tử này của mình không nói dối, Diệp Hiên đánh chết cũng sẽ không tin tưởng loại chuyện không thể nào xảy ra này.

Bình Luận (0)
Comment