- Trong khối ngọc giản này có danh sách mời, ngươi cùng Quân Vô Song dựa theo người trong danh sách, lần lượt đi đưa thiệp mời.
Diệp Hiên nói.
Nhận được chỉ thị của Diệp Hiên, Lý Thái Sơ vội vàng tra cứu danh sách trong ngọc giản, nhưng hắn không nhìn không sao, sau khi xem xong, trong nháy mắt kinh hãi thất sắc.
Bởi vì người Diệp Hiên mời bao hàm cả bát đại chí cường, ngay cả Tinh Không Cự Thú nhất tộc cũng có.
Ngoại trừ những người này ra, còn có người đứng đầu các đại giáo khắp nơi, đội hình quả thực có thể nói cổ kim hiếm thấy.
- Đế chủ, cái này...?
Không đợi Lý Thái Sơ nói chuyện, Diệp Hiên trầm giọng ngắt lời.
- Dựa theo bổn đế phân phó đi làm, về phần bọn họ có tới hay không, chính là chuyện của bọn họ.
- Cẩn tuân pháp chỉ của đế chủ.
Lý Thái Sơ vội vàng cáo lui, bởi vì không có ai có thể vi phạm ý chí của Diệp Hiên.
...
Trong đế cung.
Diệp Hiên nhíu mày, hắn không ngừng chơi tiểu đỉnh trong tay, lẩm bẩm nói:
- Cơ hội mở ra tiểu đỉnh thứ bảy rốt cuộc là cái gì?
Trong lòng Diệp Hiên quá mức cấp bách, nếu như hiện tại hắn có thể mở ra tiểu đỉnh thứ bảy, mặc kệ trong đó có cấm kỵ thiên pháp mà hắn muốn hay không, đối với Diệp Hiên mà nói, có trăm lợi mà không có hại.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên chỉ mở ra thập đại Thiên Môn, mặc dù có thể không sợ chí cường uy hiếp, nhưng cũng không cách nào làm gì vạn cổ chí cường.
Diệp Hiên tự nhiên sẽ không cam lòng, hắn cần giết Bất Tử lão tặc kia, phàm là chí cường từng nhằm vào hắn, hắn càng sẽ không bỏ qua.
Muốn đánh bại Vạn Cổ chí cường, thậm chí chém giết chí cường, ngoại trừ mở ra Thiên Môn thứ mười một, cũng chỉ có thứ ẩn chứa trong Phá Hư Thiên đỉnh mới có thể làm được.
Trong lòng Diệp Hiên rất nóng nảy, nhưng càng nóng vội, hắn càng nghĩ không ra cơ hội của tiểu đỉnh thứ bảy là cái gì.
- Phong Thiên có thể có cơ duyên lớn đạt được Tiểu Đỉnh, càng đưa tới cho ta một phần đại lễ, nhưng ta hết lần này tới lần khác ngồi trên bảo sơn mà không thể lấy được, quả thất rất đáng ghét.
Diệp Hiên chán nản lẩm bẩm.
- Ừm.
Đột nhiên.
Diệp Hiên vừa mới nói xong lời này, trong đầu hắn đột nhiên xẹt qua một đạo linh quang, giống như mơ hồ bắt được cái gì đó.
- Phong Thiên? Cơ duyên?
- Đúng, chính là cái này.
Đôi mắt Diệp Hiên bắn ra thần quang, hắn rốt cục bắt được một tia linh quang, trong mắt một lần nữa xuất hiện vẻ hưng phấn.
Nếu tiểu đỉnh thứ bảy là Diệp Phong Thiên ngẫu nhiên nhặt được, điều này cũng chứng minh đệ tử mình là người có vận khí, có lẽ chính là thiên mệnh chi tử.
Có lẽ, cơ hội mở ra tiểu đỉnh thứ bảy ở ngay trên người đệ tử của mình.
Diệp Phong Thiên có thể có đại khí vận nhặt được tiểu đỉnh, chẳng lẽ hắn không có cơ duyên mở ra huyền bí của tiểu đỉnh thứ bảy sao?
Cơ duyên số mệnh là hư vô mờ ảo nhất, Diệp Hiên cũng bán tín bán nghi về chuyện này, tuy nhiên Diệp Phong Thiên có thể đạt được tiểu đỉnh, điều này cũng chứng minh phương pháp này có lẽ khả thi.
- Phong Thiên, đến đế cung một chuyến.
Diệp Hiên cách không truyền giọng.
Chẳng bao lâu.
Diệp Phong Thiên tiến vào đế cung, lại xuất hiện trước mặt Diệp Hiên, khó hiểu vì sao Diệp Hiên lại gọi hắn tới đây.
- Phong Thiên, vi sư tìm hiểu đỉnh này nhiều năm, cũng không có chút thu hoạch, nếu ngươi dưới cơ duyên xảo hợp lấy được đỉnh này, có lẽ sẽ mở ra được huyền bí của đỉnh.
Diệp Hiên nói thẳng.
- Trên người ta?
Diệp Phong Thiên hơi ngẩn ra, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Sư tôn, ngài cần ta làm cái gì?
- Nào, ngươi ngồi trước mặt ta.
Theo Diệp Hiên ra lệnh, Diệp Phong Thiên ngồi xếp bằng đối diện Diệp Hiên, Diệp Hiên một lần nữa giao Tiểu Đỉnh vào trong tay hắn, nói:
- Bình tâm tĩnh khí, tĩnh tâm cảm ngộ, dùng tu vi bản thân ngươi dò xét Tiểu Đỉnh.
Nghe Diệp Hiên dặn dò, Diệp Phong Thiên không dám chậm trễ, vội vàng ổn định tâm thần, chậm rãi cảm ứng tiểu đỉnh trong tay.
Thời gian trôi qua từng chút một, trăm năm thoáng qua, Diệp Phong Thiên cũng tìm hiểu Tiểu Đỉnh trăm năm.
Loại tìm hiểu nhàm chán này làm cho Diệp Phong Thiên có chút lo lắng, nhưng mỗi một lần hắn muốn mở miệng, bên tai đều truyền đến tiếng Diệp Hiên răn dạy, hắn cũng chỉ có thể tĩnh tâm tiếp tục thể ngộ tiểu đỉnh.
Cuối cùng.
Khi thời gian đi tới hai trăm năm, một tia thanh quang lặng lẽ hiện lên quanh người Diệp Phong Thiên, tuy rằng thanh quang này cực kỳ yếu ớt, ngay cả mắt thường cũng cơ hồ không thể nhìn thấy được, nhưng đích xác xuất hiện.
Ông!
Khi thanh quang xuất hiện, tôn tiểu đỉnh thứ bảy dĩ nhiên xảy ra dị động, thân đỉnh đều hơi ong ong, từng đạo văn lộ cổ xưa bắn ra ánh sáng.
Được rồi!
Một màn như vậy, làm cho sắc mặt Diệp Hiên mừng rỡ, hắn biết mình đoán đúng, cơ hội mở ra tiểu đỉnh thứ bảy quả nhiên ở trên người đệ tử mình.
Ầm ầm.
Chợt, không đợi Diệp Hiên cao hứng xong, sắc mặt Diệp Phong Thiên đột nhiên trắng bệch, khóe miệng tràn ra rất nhiều máu tươi, một tia sáng xanh vừa rồi ầm ầm tiêu tán.
Keng lang.
Cùng lúc đó, Tiểu Đỉnh cũng rơi xuống đất, phát ra một tiếng chói tai.
- Tại sao có thể như vậy?
Sắc mặt Diệp Hiên trong nháy mắt âm trầm, vừa rồi hắn đều cảm giác được Tiểu Đỉnh dị động, nhưng cuối cùng lại thất bại.
- Sư tôn, thực xin lỗi.
Diệp Phong Thiên suy yếu lên tiếng, biết mình thất bại, điều này cũng làm cho trong lòng hắn hiện ra áy náy.
- Đừng nói gì, để vi sư đến xem ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Hiên nhanh chóng ổn định tâm tình bản thân, một ngón tay điểm tới mi tâm Diệp Phong Thiên, bắt đầu quan sát Diệp Phong Thiên vì sao vừa rồi lại thất bại.
- Ừm?
Sau một khắc, đôi mắt Diệp Hiên khẽ động, hắn phát hiện trong cơ thể vị đệ tử này của mình có một tia thanh quang, chính là loại lực lượng thần bí vừa mới hiện ra.