Tiểu trúc Đông Phương.
Trong căn phòng giam u ám, bất cứ lúc nào cũng lại truyền đến tiếng roi da, kèm theo là những tiếng la hét đau đớn, nghe thấy mà lạnh cả người.
Một người đàn ông Đông Doanh bị trói ở trên cọc gỗ, cơ thể của hắn da tróc thịt bong, Cố Bắc Thần đang mạnh mẽ quất tới, để cho người này phải hét thảm, chịu lấy thống khổ không cách nào tưởng tượng được.
Đạp —— đạp —— đạp.
Một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, Hoàng bàn tử cùng đi xuống, Diệp Hiên bước chậm bước vào Thủy Lao, điều này cũng làm cho Cố Bắc Thần thu hồi roi da, bước nhanh đi tới chỗ Diệp Hiên.
- Tiên sinh, đã thẩm vấn rõ, người này là thành viên gia tộc Thôn Chính, lần này gia tộc Thôn Chính lợi dụng Hạ Thanh Trúc chính là vì đoạt lại Thôn Chính Yêu Đao.
Cố Bắc Thần nói.
- Diệp... Diệp tiên sinh... Cầu xin ngươi... Cầu xin ngươi cho ta chết đi.
Người đàn ông Đông Doanh kia suy yếu lên tiếng, bởi vì Cố Bắc Thần ác độc quật mạnh, đã làm cho hắn trọng thương đến hấp hối.
Nghe Cố Bắc Thần báo cáo, Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, kỳ thực không cần thẩm vấn, Diệp Hiên cũng có thể đoán được, gia tộc Thôn Chính lợi dụng Hạ Thanh Trúc đi đối phó hắn, cũng chỉ có thể là vì muốn cầm lại Thôn Chính Yêu Đao.
Chỉ là Diệp Hiên có một chút không được hiểu được, mặc dù Thôn Chính Yêu Đao quan trọng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một thanh binh khí, lại làm cho Đông Doanh xem trọng như thế này, trong này nhất định không có đơn giản như vậy.
- Đưa hắn tới, ta có lời muốn hỏi hắn.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
Rất nhanh, Cố Bắc Thần đã mang người kia tới trước mặt Diệp Hiên, làm cho người này mềm nhũn quỳ xuống, trong miệng luôn là tiếng kêu rên, hiển nhiên đau đớn trên thân thể, có chút để cho hắn không cách nào chịu được.
- Nói cho ta, thanh Thôn Chính Yêu Đao này có bí mật gì?
Diệp Hiên bình thản lên tiếng, hờ hững nhìn cái người dưới chân mình này.
- Diệp... Diệp tiên sinh... muốn nói ta cũng nói... Đao này là chí bảo của gia tộc Thôn Chính ta... đương nhiên là muốn lấy lại....
- Hừ!
Hoàng bàn tử hừ lạnh, âm thanh tàn khốc, nói:
- Xem ra ngươi là không vào quan tài không rơi lệ, nếu đã như vậy, vậy thì cũng đừng trách ta ra tay hung ác.
- A!
Chỉ thấy Hoàng bàn tử trực tiếp vặn cánh tay người này thành bánh quai chèo, làm cho người này rống thật to, trực tiếp bất tỉnh đi.
Xoạt!
Một chậu nước lạnh bị đổ lên người, trong nháy mắt làm cho hắn tỉnh dậy, nhưng đau đớn từ cánh tay phải truyền tới lại lần nữa làm cho hắn nằm trên mặt đất không ngừng co quắp, co giật, hiển nhiên đau đến cùng cực.
- Ta... Ta nói... Ta nói...
Tâm trí người đàn ông Đông Doanh này triệt để tan vỡ, hắn lộ ra bí ẩn liên quan tới Thôn Chính Yêu Đao.
Thôn Chính Yêu Đao, một trong các Thần khí của Đông Doanh Quốc, ẩn chứa trong đó là một nguồn lực lượng không cách nào tưởng tượng được, đây cũng là chuyện thế nhân quen thuộc.
Mà cái này còn không phải mấu chốt nhất, vấn đề mấu chốt nhất là, Thôn Chính Yêu Đao là một chiếc chìa khóa, một chiếc chìa khoá mở Thức Thần môn.
Truyền thuyết nói rằng Thiên Tùng Vân Kiếm biến mất lâu đời bị giấu ở trong Thức Thần môn, mà Thiên Tùng Vân Kiếm trong truyền thuyết là kiếm do thần đúc ra, có lực lượng hủy trời diệt đất.
Từ xưa đến nay, Đông Doanh Quốc vẫn luôn lưu truyền một truyền thuyết, nếu người nào có thể khai mở Thức Thần môn, thì người đó có thể xưng bá cả thế giới, chỉ là Thức Thần môn đến cùng ở phương nào, hoàng thất Đông Doanh lại chưa bao giờ tìm được.
Tuy hoàng thất Đông Doanh không có tìm được Thức Thần môn, nhưng Thôn Chính Yêu Đao cũng không thể thiếu, đây cũng là nguyên nhân Thiên Hoàng Đông Doanh mệnh lệnh gia tộc Thôn Chính không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải đoạt lại Thôn Chính Yêu Đao từ trong tay Diệp Hiên.
- Diệp Hiên... những gì cần nói ta cũng đã nói... Chẳng qua là ta muốn nói cho ngươi... dù cho ngươi là đệ nhất cao thủ Đông Phương... nhưng dù sao ngươi cũng chỉ có một mình... Muốn đối kháng cùng lực lượng một nước.. Ngươi sẽ chết không có chỗ chôn…
Người đàn ông Đông Doanh lên tiếng cười thảm, máu tươi không cầm được mà tràn ra miệng, hắn đã cắn lưỡi tự sát.
- Lực lượng một nước?
Diệp Hiên nỉ non tự nói, khóe miệng câu lên một nụ cười tàn khốc, giọng nói âm u khó lường, nói:
- Nếu Đông Doanh các ngươi đã muốn chết, ta sẽ chơi cùng các ngươi một trận vậy.
...
Sân bay Giang Nam.
Một chuyến bay đi Đông Doanh, số lượng lớn hành khách đang đăng ký.
- Tiên sinh, ngài thật muốn tự mình đi Đông Doanh?
Hoàng bàn tử lo lắng hỏi nói.
- Vũ Tuyệt Tiên mang theo thành viên Minh Phủ đi phương tây, thành phố Giang Nam có ngươi, ta cũng có thể an tâm, mà Thôn Chính Yêu Đao ở trong tay ta, Đông Doanh nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Con người của ta, có thù tất báo, nếu Đông Doanh đã dám ra tay với ta, bọn họ cũng sẽ muốn đánh đổi một số thứ, nếu ta cứ yên lặng không tiếng động, để thế nhân lại cho rằng Diệp Hiên ta dễ bắt nạt hay sao?
Diệp Hiên lạnh lùng mỉm cười, sau đó lên chuyến bay đi đến Đông Doanh, chỉ là dung mạo của hắn lúc này đã thay đổi rất lớn.
...
Đông Doanh, trong Thiên Hoàng các.
Khuôn mặt Thiên Hoàng Đông Doanh tái nhợt, toàn bộ ngọc khí bên người bị đánh nát, một đám triều thần run lẩy bẩy, đang nhận lấy cơn lửa giận lôi đình của Thiên Hoàng Đông Doanh.
- Phế vật, tất cả các ngươi đều là phế vật. Làm sao bây giờ? Bây giờ nên làm gì đây? Không chỉ không có đoạt lại được Thôn Chính Yêu Đao, mà mười mấy võ sĩ Đông Doanh toàn bộ đều vong trận, chỉ sợ Diệp Hiên đã biết việc này là do Đông Doanh ta gây nên, hắn làm sao sẽ từ bỏ ý đồ?
Thiên Hoàng Đông Doanh hét lớn, nếu như tỉ mỉ nghe sẽ phát hiện, giọng của hắn lúc này đều có chút sợ run.