Hay người đói chọi gay gắt, có thể nói một tấc cũng không nhường, những chí cường khác thờ ơ lạnh nhạt, tự nhiên sẽ không xen lẫn ân oán giữa hai người.
Ầm ầm.
Đột nhiên.
Thiên địa chấn rung động, hư không gợn sóng, hai đạo thân ảnh cơ hồ đồng thời xuất hiện ở trong hư không, từng cỗ khí tức khủng bố nở rộ cực hạn.
- Nửa bước chí cường?
Hỗn Độn chi chủ ngẩn ra, hắn liếc mắt một đã nhìn ra tu vi của hai người, điều này cũng làm cho hắn kinh ngạc cực kỳ.
Không chỉ có Hỗn Độn chi chủ, những chí cường khác cũng đang nhìn lại người tới, trên mặt mỗi người đều có vẻ kinh ngạc.
Phải biết rằng nửa bước chí cường vô cùng hiếm thấy, dù sao nguyên hội tiếp theo còn chưa có mở ra, nếu như trở thành nửa bước chí cường ở nguyên hội này, vậy sẽ mất đi tư cách tranh đoạt vạn cổ chí cường ở nguyên hội tiếp theo.
- Cái Thiên Nguyên, là ngươi?
Đột nhiên.
Vạn Linh chi chủ khiếp sợ đứng dậy, phóng mắt nhìn về phía một người trong đó, quả thực không thể tin vào mắt mình.
Không trách Vạn Linh chi chủ khiếp sợ, năm đó hắn tự tay tiêu diệt Thiên Nguyên quốc độ, càng là đánh chết Cái Thiên Nguyên, không ngờ đối phương dĩ nhiên còn sống, hơn nữa trở thành nửa bước chí cường.
- Diệp Lăng Thiên, đã lâu không gặp.
Nhìn đối thủ cũ là Vạn Linh chi chủ, Cái Thiên Nguyên cười nhạt một tiếng, không còn ý đối địch.
- Cái Thiên Nguyên?
Sắc mặt Diệp Hiên khẽ biến, hắn vô cùng rõ ràng, Cái Thiên Nguyên vẫn đi theo bên cạnh Vạn Cổ âm ảnh, giờ phút này xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ Vạn Cổ âm ảnh cũng tới?
- Diệp đạo hữu, đây là hạ lễ mà chủ thượng lệnh ta đưa tới.
Cái Thiên Nguyên lấy ra một cái hộp gấm, trực tiếp giao đến trong tay Diệp Hiên.
- Phụng mệnh lão tổ tộc ta đưa tới đại lễ, thỉnh Đế Chủ vui lòng nhận.
Một người khác chính là Tinh Không Thú Vương, vẻ mặt hắn lạnh lùng, cũng lấy ra một cái hộp gấm giao cho Diệp Hiên, hiển nhiên còn nhớ rõ Diệp Hiên năm đó tàn sát Tinh Không Cự Thú nhất tộc.
- Người tới là khách, mời ngồi.
Đôi mắt Diệp Hiên thâm trầm, mời hai người ngồi xuống, tuy rằng hai người này chỉ là nửa bước chí cường, nhưng người phía sau lại làm cho Diệp Hiên cảm thấy nặng nề.
Hơn nữa, hai người cùng lúc xuất hiện, đưa cho hắn hai hộp gấm, chỉ sợ đồ vật trong đó tuyệt đối không phải đơn giản.
Đại điển lập giáo tiếp tục tiến hành, cho đến nửa ngày trôi qua, mới rốt cục chấm dứt.
Kế tiếp, Diệp Phong Thiên và Oản Hồng Lăng xuất hiện, hai người mặc hỉ phục giao bái thiên địa, sau đó kính trà cho Diệp Hiên, coi như là chính thức kết làm đạo lữ.
Tiếp theo rất đơn giản.
Táng Thiên Cung song hỉ lâm môn, đại yến bảy ngày, rất nhiều tân khách nhao nhao lưu lại, chư vị chí cường thì lần lượt cáo từ rời khỏi.
Tuy nhiên, Thời Không chi chủ và Cực Tình chi chủ lưu lại, mà Thôn Thiên ma chủ cũng có mục đích của hắn, cũng ở lại Táng Thiên Cung.
Về phần Tinh Không Thú Vương cùng Cái Thiên Nguyên cũng lưu lại, hiển nhiên hai người đến đây, cũng không chỉ đưa tới hạ lễ, còn có chuyện khác.
...
Trong đế cung.
Cái Thiên Nguyên cùng Tinh Không Thú Vương sóng vai mà đứng, hai hộp gấm đặt ở trước mặt Diệp Hiên, theo Diệp Hiên mở hộp gấm ra, đồ trong đó hiện ra.
- Ừm?
Khi hai món đồ rơi vào trong mắt Diệp Hiên, Diệp Hiên ngẩn ra, chỉ vì trong hai hộp gấm lại có cùng một thứ.
Ngọc Giản.
Hai ngọc giản đen kịt như mực, còn có cấm kỵ tử khí lượn lờ trên ngọc giản.
Diệp Hiên cầm lấy một quả ngọc giản trong đó, bắt đầu kiểm tra nội dung trong ngọc giản, ước chừng qua nửa canh giờ, hắn mới buông xuống ngọc giản đầu tiên.
Chỉ là sắc mặt Diệp Hiên có chút âm trầm, qua nửa ngày mới cầm lấy ngọc giản thứ hai, lúc này hắn xem rất nhanh, chỉ là mấy chục hơi thở đã buông xuống ngọc giản thứ hai.
Im lặng.
Im lặng, im lặng.
Khi Diệp Hiên quan sát xong hai ngọc giản, cả người hắn đều trở nên yên lặng không nói nên lời, chỉ có một cỗ khí tức cực kỳ áp lực hiện ra trên người.
- Bọn họ muốn nói gì?
Diệp Hiên rốt cục giương mắt nhìn về phía hai người.
- Chủ nhân nói nếu ngươi muốn phá kiếp nạn này, hắn có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi đi tới gặp hắn là được.
Cái Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Lão tổ nhà ta tặng ngươi bốn chữ, tự cho lo tốt.
Tinh Không Thú Vương nói.
- Ha ha.
Diệp Hiên nở nụ cười, chỉ là hắn cười rất lạnh, sau đó lại yên lặng.
Nội dung của hai quả ngọc giản cơ hồ nhất trí, cũng có thể nói là một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh, nếu như bị Vạn Cổ chí cường nhìn thấy, nhất định sẽ liều mạng cũng muốn cướp đi.
Bởi vì trong hai ngọc giản giải thích cái gì gọi là Bất Hủ thập nhị Thiên Môn, càng tỉ mỉ ghi về cấm kỵ của mười hai Thiên Môn, càng để cho Diệp Hiên biết tình cảnh lúc này của mình nguy hiểm cỡ nào.
Vạn cổ vĩnh hằng, thập nhị thiên môn!
Diệp Hiên đi theo con đường Bất Hủ Thập Nhị Thiên Môn, nhưng nội dung trong hai viên ngọc giản nói cho hắn biết, đây cũng là một con đường cấm kỵ, không bị Hỗn Độn Vũ Trụ dung túng.
Từ tòa Thiên Môn thứ mười bắt đầu, hắn đã xúc phạm hỗn độn cấm kỵ, hiện tại còn nhìn không ra cái gì, nhưng chờ hắn mở ra tòa Thiên Môn thứ mười một, Hỗn Độn sẽ giáng xuống vô thượng kiếp nạn.
Hỗn Độn Thiên Phạt.
Bốn chữ đơn giản, lại nặng như vạn cổ.
Khi Diệp Hiên mở ra Thiên Môn thứ mười một, Hỗn Độn Thiên Phạt sẽ hàng lâm, phải biết rằng Hỗn Độn Thiên Phạt là kiếp nạn ngay cả nhân vật cấm kỵ cũng sợ hãi.
Vạn cổ âm ảnh có mạnh hay không?
Năm đó, hắn đi ra tuế nguyệt trường hà, một tay trấn áp thập đại chí cường, nhưng đối mặt với Hỗn Độn Thiên Phạt hàng lâm, hắn vẫn tan tác mà chạy trốn đến Hồng Hoang thế giới.