Diệp Hiên cảm giác thần hồn của mình đều muốn nổ tung trong sương trắng, chỉ là từng đạo kinh văn huyền ảo chí cực đang chảy vào trong lòng hắn, hắn cố nén nỗi đau sống không bằng chết này, yên lặng ghi những kinh văn này ở trong lòng.
Không biết qua bao lâu, có lẽ một ngày, có thể một năm, càng có thể là một nguyên hội.
Diệp Hiên đã quên mất thời gian, thống khổ hắn chịu đựng cũng từng chút từng chút tiêu tán, chỉ có kinh văn thần bí không ngừng chảy xuôi trong lòng.
...
Bên ngoài.
Diệp Phong Thiên đang lo lắng bước qua bước lại, Diệp Hiên đã mất đi thần trí chừng ngàn năm, nếu như không phải trên người Diệp Hiên còn có khí tức sinh mệnh lưu động, Diệp Phong Thiên thật cho rằng Diệp Hiên đã hồn phi phách tán mà chết.
Ông.
Chợt, đang lúc Diệp Phong Thiên nóng nảy không nhịn được, hào quang của thanh đồng cổ kinh buông xuống đỉnh đầu Diệp Hiên tiêu tán, sau đó hóa thành một chùm ánh sáng dung nhập vào mi tâm Diệp Hiên.
Tiếp theo.
Diệp Hiên từ từ mở hai mắt ra, chỉ là con ngươi đục ngầu, giống như hắn ngủ thật lâu thật lâu, giờ phút này tỉnh lại còn có chút ý thức mơ hồ.
Nhưng giờ khắc khi Diệp Hiên mở mắt ra, thiên địa vạn vật đều vặn vẹo, thậm chí nội tâm Diệp Phong Thiên đang trước người hắn đột nhiên dâng lên cảm giác cực kỳ khủng bố, sinh mệnh lực trong cơ thể tựa như muốn tiêu tán mà đi.
- Sư phụ!
Diệp Phong Thiên vội vàng hét lớn một tiếng, hy vọng có thể đánh thức Diệp Hiên từ trạng thái ngây ngô.
Có lẽ là một tiếng quát lớn của Diệp Phong Thiên, hai mắt đục ngầu của Diệp Hiên dần dần thanh minh, cho đến khi đôi mắt hắn hiện lên một đạo hắc mang, thiên địa vạn vật vặn vẹo đều mới khôi phục lại bình thường.
- Sư phụ, ngài có đã tỉnh lại.
Diệp Phong Thiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ vì trạng thái vừa rồi của Diệp Hiên quá mức đáng sợ, mình thiếu chút nữa đều muốn tan chảy trong thiên địa, làm cho trong lòng Diệp Phong Thiên còn sợ hãi.
- Đại mộng vạn cổ?
Theo Diệp Hiên tỉnh táo lại, trong miệng hắn truyền đến tiếng thì thầm, tựa như đang thưởng thức bốn chữ này, lông mày đều nhíu chặt cùng một chỗ.
Đại mộng vạn cổ.
Đây là một pháp môn cấm kỵ, cũng vượt qua pháp môn cấm kỵ, mặc dù không thể gọi là cấm kỵ thiên pháp, nhưng là một loại pháp môn vô thượng kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Cái gì gọi là đại mộng vạn cổ?
Vạn cổ như mộng, Luân Hồi đương không.
Đại mộng vạn cổ có thể làm cho mình vĩnh hằng trường tồn, chỉ là loại trường tồn này cũng không phải sống chân thật, mà là dùng một loại hình thái khác tồn tại.
Giống như bản thân rơi vào một hồi vạn cổ đại mộng, trong giấc mộng này lại có thể khai thác tất cả tiềm năng của bản thân, dùng một loại tốc độ không cách nào tưởng tượng để bản thân tăng lên.
Chỉ là pháp môn cấm kỵ này cực kỳ hung hiểm, nếu thi triển đại mộng vạn cổ, có khả năng vĩnh viễn đều sống trong mộng cảnh, cũng không cách nào tỉnh lại, Hỗn Độn vũ trụ cũng có thể sẽ không bao giờ có người này xuất hiện nữa.
Nhưng những lợi ích cũng rõ ràng.
Trong đại mộng vạn cổ, phàm là nhìn thấy nghĩ gì đều có thể trở thành sự thật, thi thuật giả có thể hóa thành bất kỳ kẻ nào, thậm chí có được hết thảy của người này.
Nói một câu thẳng thắn nhất, trong đại mộng vạn cổ, Diệp Hiên có thể hóa thành bất kỳ nhân vật cấm kỵ nào hắn từng thấy qua, cũng có thể hóa thành bất kỳ chí cường nào, cũng nắm giữ các loại bí pháp thần thông mà hắn đã gặp qua.
Đương nhiên, đây cũng là một loại chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu Diệp Hiên hóa thành người khác, rất có khả năng đánh mất chính mình, khiến hắn biến thành người hắn hóa ra.
Hơn nữa, đây chỉ là một yếu tố, trong đại mộng vạn cổ, Diệp Hiên sẽ không ngừng luân hồi, không ngừng trải qua một ít chuyện hắn từng trải qua, thậm chí có thể luân hồi kiếp trước kiếp này của hắn.
Đại mộng vạn cổ, vĩnh hằng trường tồn, chỉ là tồn tại lâu dài ở trong mộng, mà không phải vũ trụ hỗn độn chân thật.
Cho nên nói, Đại Mộng Vạn Cổ quá mức hung hiểm, cũng là pháp môn cấm kỵ đáng sợ nhất mà Diệp Hiên đạt được, pháp môn này đã vượt qua cấm kỵ, tuy rằng không bằng cấm kỵ thiên pháp, nhưng cũng đáng sợ không thôi.
Bởi vì vĩnh viễn sống trong mộng, từ nay về sau thế gian không còn người này nữa, điều này cơ hồ chẳng khác nào hồn phi phách tán mà chết.
Tuy nhiên, Đại Mộng Vạn Cổ cũng không phải là còn đường chết, nếu người thi thuật có thể tỉnh lại từ trong mộng, tất cả những gì hắn trải qua trong mộng, đều sẽ chân thật hiện ra trên người thi thuật giả.
Nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, phúc cùng họa nương tựa lẫn nhau, đây chính là pháp môn đại mộng vạn cổ, cũng làm cho tâm tình Diệp Hiên phức tạp không thôi.
Vốn, hắn chờ mong có thể đạt được một môn cấm kỵ thiên pháp, chỉ có như vậy hắn mới có thể đi tìm Liễu Bạch Y, đáng tiếc môn Đại Mộng Vạn Cổ này chung quy không phải cấm kỵ thiên pháp hắn muốn.
- Sư tôn, ngài làm sao vậy?
Thấy vẻ mặt Diệp Hiên biến ảo bất định, Diệp Phong Thiên thăm dò hỏi.
- Không có chuyện gì.
Diệp Hiên xoay chuyển suy nghĩ, đè xuống tâm tình phức tạp, mặc kệ nói như thế nào, môn Đại Mộng Vạn Cổ này chung quy vẫn là một lá bài tẩy của hắn, có lẽ chính là biện pháp duy nhất hắn vượt qua Hỗn Độn Thiên Phạt.
- Phong Thiên, đã đến lúc chúng ta trở về.
- Vâng, sư tôn.
Diệp Hiên phất ống tay áo, trực tiếp mở ra một cánh cửa xuyên vực, thầy trò hai người bước ra một bước, biến mất không thấy.
Bầu trời vô biên, thiên địa mênh mông.
Cửu thập cửu trọng thiên khuyết, một tòa đế cung ở trên đỉnh chín mươi chín trọng thiên, không có Diệp Hiên cho phép, bất kỳ kẻ nào cũng không được đặt chân vào trong đó.