Trên cửu thập cửu trọng thiên, một tòa đế cung từ từ bay lên, cho đến khi rời khỏi cửu thập cửu trọng thiên, lao thẳng vào giữa Hỗn Độn tinh không.
- Cung chúc đế chủ độ kiếp thành công.
Thiên địa chấn run, núi kêu biển gầm, tất cả tu sĩ Táng Thiên Cung bái lạy, bọn họ tôn sùng kính sợ nhìn Đế cung tiến vào vũ trụ Hỗn Độn, trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ kích động.
Cùng một lúc, các phương đều có cảm giác.
Bảy đại chí cường đồng thời mở mắt ra, nhìn vào hỗn độn tinh không, mỗi chí cường đều lộ ra thần sắc khác nhau, trong mắt xẹt qua vẻ kinh hãi.
- Hắn độ kiếp gì?
- Mở ra Thiên Môn thứ mười một sao?
- Tiên sinh, ngài nhất định có thể độ kiếp thành công.
...
Thất đại chí cường nhao nhao thì thầm lên tiếng, cách không nhìn phương vị của Diệp Hiên:
Trong mắt mỗi người đều hiện ra vẻ phức tạp.
Nếu lúc này Diệp Hiên độ kiếp thành công, cũng nói rõ tu vi của hắn lần thứ hai đạt được khủng bố tăng trưởng, hoàn toàn không ở dưới chí cường.
Phía bên kia.
Trong thế giới hồng hoang xa xôi kia, vạn cổ âm ảnh thản nhiên nhìn tới, Cái Thiên Nguyên làm bạn bên cạnh, trong mắt cũng xẹt qua vẻ phức tạp.
- Chủ nhân, hắn có thể độ kiếp thành công sao?
Cái Thiên Nguyên hỏi thăm.
- Nếu như hắn là một tồn tại kinh thiên tuyệt địa trong đám cấm kỵ, hắn có thể vượt qua Hỗn Độn Thiên Phạt này, nếu không tất sẽ chết không thể nghi ngờ.
Vạn Cổ âm ảnh thản nhiên lên tiếng, một đôi mắt đỏ tươi lóe ra vẻ thâm sâu.
Bất kể là hắn cũng tốt, hay cấm kỵ khác cũng được, vẫn cho rằng Diệp Hiên là người nào đó chuyển thế, mà người này là cấm kỵ trong cấm kỵ.
Hôm nay, đã đến lúc chứng thực chuyện này, nếu Diệp Hiên thật sự là cấm kỵ trong một đám cấm kỵ kinh thiên tuyệt địa kia, hắn có thể vượt qua kiếp nạn này.
Ngược lại, Diệp Hiên đối mặt với Hỗn Độn Thiên Phạt, hắn tất sẽ chết không có chỗ chôn, bởi vì ngay cả nhân vật cấm kỵ cũng sợ Hãi Hỗn Độn Thiên Phạt ba phần, chứ đừng nói Diệp Hiên có thể vượt qua.
Cùng một lúc.
Không chỉ có Vạn Cổ âm ảnh đang chú ý đến Diệp Hiên.
Ở một góc vũ trụ Hỗn Độn, Kỳ Tổ cầm bàn cờ đen trắng, cũng đang nhìn về phương vị của Diệp Hiên.
- Ngươi rốt cuộc có phải là cấm kỵ chuyển thế hay không, hôm nay có thể biết.
Kỳ Tổ khàn khàn thì thầm.
Tổ địa của Tinh Không Cự Thú.
Ánh mắt Vạn Thú chi tổ thâm thúy, hắn cũng không nói bất kỳ lời nào, trong miệng chỉ truyền đến một tiếng thở dài, có ý tứ nói không rõ ẩn chứa bên trong đó.
Một góc khác của hỗn độn.
Người thần bí đi ra từ bên trong sông dài hỗn độn kia giờ phút này cũng đang nhìn Diệp Hiên từ xa, đôi mắt đỏ tươi của hắn lóe lên, trong mắt khi thì xẹt qua sát khí, khi thì xẹt qua nghi hoặc.
- Ngươi là hắn cũng tốt, không phải hắn cũng được, không có bất kỳ người nào có thể đi nước cờ từ vạn cổ, hôm nay Hỗn Độn Thiên Phạt giáng thế, ngươi có muốn lộ ra chân thân hay không?
Người thần bí đi ra từ Hỗn Độn Trường Hà kinh hãi thì thầm.
...
Mênh mông tinh không, vô tận vũ trụ.
Một tòa đế cung ngang dọc ở giữa tinh không, từng viên đại tinh đang luân chuyển, từng đạo tinh hải đang bốc lên sóng to, nhưng cả tòa đế cung này lại không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, sừng sững sừng sững ở giữa tinh không vũ trụ.
Ầm ầm!
Chư thiên chấn động, cửa lớn của đế cung ầm ầm mở ra, một bóng dáng đi ra từ trong đế cung, mái tóc trắng như tuyết kia bay lên trong tinh không.
- Mở!
Bang - bang – bang.
Cực tận thăng hoa, chư thiên nổ vang.
Từng tòa Thiên Môn đang kinh khủng mở ra, Táng Thiên Luân Hồi bao quanh ra, cả người Diệp Hiên đều phóng ra một loại thiên uy vạn cổ chưa từng có.
Thập đại Thiên Môn, vắt ngang vạn cổ, giờ phút này ong ong chuyển động ở tinh không vũ trụ, tản mát ra uy thế kinh động hỗn độn.
Đây mới chỉ là bắt đầu, còn chưa có chấm dứt. Hư ảnh Thiên Môn tòa thứ mười một hiện ra, một cỗ khí tức khủng bố đẩy ngang chư thiên vũ trụ vào lúc này truyền đến.
Ầm ầm.
Rốt cục, dưới sự thăng hoa cực hạn của Diệp Hiên, Thiên Môn thứ mười một rốt cục thành hình, vầng sáng luân hồi thần bí nở rộ trên thiên môn, quả thực sáng chói đâm người ta không mở được mắt.
Mạnh mẽ.
Cường đại đến cực hạn.
Giờ khắc này, Diệp Hiên cảm giác được cường đại chưa bao giờ có, lực lượng trong cơ thể tựa như nham thạch nóng chảy sôi trào, làm cho hắn có một loại xúc động muốn phát tiết ra.
- Ách a.
Rống nát tinh không, hỗn độn nổ tung.
Diệp Hiên há miệng phun ra vạn cổ lôi âm, phương tinh không vũ trụ này đều đang nổ tung, mười một Thiên Môn khủng bố luân chuyển ong minh, luân hồi quang mang chiếu rọi hắn vô biên.
Ầm ầm!
Thiên băng địa liệt, hỗn độn chấn động, khí tức của Diệp Hiên tăng lên, hắn mở ra Thiên Môn thứ mười một, giờ phút này đang xảy ra lột xác về chất.
Vạn linh kinh hãi, cả vũ trụ đều kinh hãi.
Một màn này rơi vào trong mắt mọi người, nhất là thất đại chí cường, bọn họ kinh hãi nhìn tới, bởi vì Diệp Hiên phóng thích ra khí tức, vậy mà làm cho tâm thần bọn họ cảm thấy sợ hãi kinh hãi.
Đang đang... Đang... Đang.
Chợt, đang lúc tất cả mọi người khủng hoảng, từng tiếng chuông thần bí truyền đến, càng làm cho cả vũ trụ hỗn độn ầm ầm chấn động.
Như hỗn độn nổ tung, giống như thần chung mộ cổ, chư thiên vũ trụ truyền đến tiếng chuông thần bí mà nặng nề. Tiếng chuông này chấn động thần hồn, giống như trường tồn từ cổ xưa, làm cho người ta nghe thấy, linh hồn đều giống như muốn vỡ vụn.
Hỗn Độn Thiên Phạt.
Khi Diệp Hiên mở ra Thiên Môn thứ mười một, Hỗn Độn Thiên Phạt rốt cục hàng lâm, khí tức tán diệt hỗn độn tràn ngập cả tinh không vũ trụ.
- Đến.