- Ta... Dang ở đâu?
Một đạo âm thanh tựa như kim thiết ma sát truyền ra, đôi mắt người này thâm thúy mà hoang mang, hắn giống như đã lâu rồi không nói qua, giờ phút này ngay cả phát âm cũng có vẻ cứng ngắc.
- Cẩu Oa, hắn có cái bóng, hắn là người sống.
Thiếu nữ thông minh, chỉ vào bóng người này nhắc nhở.
Có lẽ là âm thanh của đôi thiếu niên nam nữ này làm cho người này bắt đầu dần dần tỉnh, đôi mắt hoang mang của hắn dần dần khôi phục thanh minh, ánh mắt cũng rơi vào trên người đôi thiếu niên nam nữ.
- Giấc mơ, hoặc sự thật?
Hắn nhìn thiếu niên nam nữ trước người, âm thanh khàn khàn mà mê hoặc, trong miệng truyền đến tiếng nói, giống như đang phán định cái gì đó.
- Đại mộng vạn cổ, minh họa vạn pháp.
Bỗng nhiên, cả người hắn chấn động, toàn bộ bùn đất trên người đều bị chấn nát, một mái tóc trắng như tuyết tựa như cửu thien ngan ha, một thân hắc y ở không gió tự phồng, một đôi con ngươi bối rối bắt đầu luân chuyển kinh khủng.
Ầm ầm!
Phong vân biến ảo, thiên địa vặn vẹo, cả tòa sơn mạch đều nổi lên từng đợt sóng linh khí khủng bố, càng làm cho thân hình hai thiếu niên nam nữ bất ổn, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
- Ta... Ta ra ngoài à?
- Ta thật sự đi ra khỏi đại mộng vạn cổ?
Đột nhiên.
Đôi mắt của 'hắn' dần dần thanh minh, từng đạo luân hồi quang mang lóe lên trong mắt, một tia cảm giác vạn cổ tang thương sinh ra, một cỗ khí tức không cách nào nói thành lời sinh sôi nảy nở trên người hắn.
Diệp Hiên!
Hắn là Diệp Hiên đã bỏ mạng ở trong Hỗn Độn Thiên Phạt, thi triển Đại Mộng Vạn Cổ.
Đại mộng vạn cổ, luân hồi vạn thế.
Diệp Hiên không biết qua bao lâu, hắn lần lượt luân hồi, lần lượt đi ngao trong Đại Mộng Vạn Cổ, cơ hồ muốn vĩnh viễn ngủ say bất tỉnh.
Thế nhưng, Diệp Hiên chung quy vẫn tỉnh, hắn tỉnh lại từ trong Đại Mộng Vạn Cổ.
Những gì trước mắt nhìn thấy và nghe thấy, làm cho Diệp Hiên cảm giác rõ ràng, hắn đã thoát khỏi đại mộng vạn cổ, chân chính tỉnh lại từ trong mộng.
Một giấc mơ vạn cổ, vạn cổ tang thương.
Giấc mộng này thật lớn, lớn đến mức Diệp Hiên cơ hồ quên mất mình là ai.
Tuy nhiên hết thảy đều đã qua, hắn chung quy nhớ tới mình là ai, cũng một lần nữa trở về phiến thiên địa chân thật này.
- Đêm nay là năm nào?
Ánh mắt Diệp Hiên thâm sâu nhìn về phía thiếu niên nam nữ, hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
Bởi vì hắn cảm thấy mình ngủ thật lâu thật lâu, lâu đến mức quên mất khái niệm càng quên đi bao nhiêu năm tháng đã qua.
Vạn thế luân hồi, đại mộng vĩnh hằng, nội tâm Diệp Hiên càng tang thương cô độc, bởi vì không ai biết hắn đã trải qua cái gì.
- Hiện giờ là Phong Thiên Lịch, về phần năm nào tháng nào chúng ta cũng không biết.
Nhìn quái nhân trước mắt, thiếu niên thật cẩn thận trả lời.
- Phong Thiên Lịch?
Diệp Hiên nói ra, một tia nghi hoặc xẹt qua đáy mắt, bởi vì hắn chưa bao giờ nghe qua loại niên lịch này.
Tuy nhiên Diệp Hiên có thể nhìn ra, thiếu niên nam nữ trước mắt chỉ là một đứa trẻ, tự nhiên cũng không hiểu rõ bây giờ là ngày tháng năm nào.
- Có thể dẫn ta đi gặp cha mẹ các ngươi không?
Diệp Hiên nói.
- A?
Hai thiếu niên nam nữ liếc nhau, sau đó thuần phác gật gật đầu.
...
Tiểu Sơn thôn.
Đây là tên của thôn trang, là một số phàm nhân sống ở đây, bọn họ mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, nhiều thế hệ làm ruộng để kiếm sống.
- Nào, tiểu huynh đệ, mau uống một chén canh nóng xua tan hàn khí trong người.
Một góc trong làng, trong một ngôi nhà đất.
Một trung niên nam tử cường tráng bưng cho Diệp Hiên một chén canh nóng, trên mặt mang theo nụ cười thuần phác.
- Đa tạ.
Diệp Hiên tiếp nhận canh nóng hơi nhấp một ngụm, hắn đã thật lâu không ăn qua đồ vật thế gian, canh vừa vào miệng, cũng làm cho vẻ mặt của hắn hơi say mê.
- Tiểu huynh đệ, ngươi là người ở đâu, làm sao có thể đến thôn nhỏ của chúng ta?
Trung niên nam tử tò mò nói.
Đối với vấn đề này, Diệp Hiên không biết trả lời như thế nào, điều này cũng làm cho hắn khẽ lắc đầu.
Nhìn Diệp Hiên yên lặng không nói, người đàn ông trung niên cũng không tiếp tục hỏi, suy đoán Diệp Hiên có ẩn ý khó nói.
- Xin hỏi, hôm nay là năm nào?
Diệp Hiên buông canh nóng xuống, lần nữa hỏi ra nghi hoặc trong lòng, bởi vì sau khi hắn tỉnh lại từ trong mộng phát hiện, thiên địa linh khí nơi này tràn đầy, còn cường thịnh hơn so với trước khi hắn độ kiếp rất nhiều, hiển nhiên thời gian hẳn là đã qua thật lâu.
- Hiện tại là Phong Thiên Lịch.
Khuôn mặt trung niên nam tử quái dị, không biết vì sao Diệp Hiên lại muốn hỏi loại vấn đề này mọi người đều biết.
Lần thứ hai nghe được ba chữ ‘Phong Thiên Lịch’, Diệp Hiên khẽ nhíu mày, hắn đã là lần thứ hai nghe được ba chữ này.
- Ta muốn hỏi chính là năm tháng cụ thể, kính xin huynh đài chỉ giáo.
Diệp Hiên lần thứ hai nhìn về phía nam tử trung niên.
- Tiểu huynh đệ, ngươi chờ một chút.
Trung niên nam tử vội vàng trở lại trong phòng, mấy hơi sau đã trở về, trong tay còn cầm một quyển lịch ghi lại năm tháng.
Theo nam tử trung niên lật lịch trong ra tay, lúc này mới giương mắt nhìn Diệp Hiên nói:
- Hiện tại là nguyên hội thứ mười một, Phong Thiên lịch năm bốn ức tám ngàn ba trăm lẻ một vạn năm.
- Nguyên hội thứ mười một?
- Bốn ức tám ngàn ba trăm lẻ một vạn năm?
Sau một khắc, Diệp Hiên giật mình tại chỗ, vẻ mặt đều ngưng trệ, càng có chút không thể tin vào lỗ tai mình.
Nếu mà hắn nhớ không lầm, thời điểm năm đó hắn độ kiếp cách thời gian đệ thập nguyên hội chấm dứt, còn có không đến ba ức năm.
Nhưng chờ hắn lần thứ hai tỉnh lại, dĩ nhiên đã là nguyên hội thứ mười một, hơn nữa còn qua bốn ức tám ngàn ba trăm lẻ một vạn năm.