Diệp Hiên luan hồi ước chừng vạn thế ở trong Đại Mộng Vạn Cổ, lại càng trải qua thời igna một nguyên hội, ước chừng hơn bảy trăm triệu năm, không ai biết hắn đã trải qua cái gì, giờ phút này tu vi của Diệp Hiên quả thực kinh khủng không cách nào lí giải.
Vạn Cổ chí cường?
Lúc này trước mặt Diệp Hiên chẳng qua chỉ là một trò đùa.
Một cái tát đánh bay, một tay đã trấn sát.
Thập nhị Thiên Môn đồng loạt hiện ra, hắn sớm đã vượt qua vạn cổ chí cường, cho dù đối mặt với nhân vật cấm kỵ cũng không có bao nhiêu sợ hãi, ngay cả không địch lại cũng có thể đứng ở thế bất bại.
Đương nhiên, nếu luận về tu vi, Diệp Hiên đích xác không bằng cấm kỵ, nhưng những gì hắn đã trải qua trong Đại Mộng Vạn Cổ, cho dù đối mặt với nhân vật cấm kỵ, Diệp Hiên cũng không hề sợ hãi, càng dám đánh một trận cùng bọn họ.
Đại mộng vạn cổ, là một môn cấm thuật hung hiểm nhất mà Diệp Hiên đạt được, tuy rằng không bằng cấm kỵ thiên pháp, nhưng cũng vượt qua thuật cấm kỵ bình thường, trong đó khủng bố cùng cơ duyên chỉ có Diệp Hiên biết.
Ầm ầm!
Diệp Hiên bước ra một bước, thập nhị Thiên Môn luân chuyển ở phía sau hắn, hắn tựa như vũ trụ vạn cổ thanh thiên, mang theo tư thái nghiền ép hết thảy lao đến Diệp Huyền Ma.
Phanh!
Diệp Hiên tát một cái vào mặt Diệp Huyền Ma, trực tiếp đánh bay cả người hắn ra ngoài, nửa gò má đều sưng lên, phun ra số lượng lớn máu tươi, đây cũng là nhờ Diệp Hiên hạ thủ lưu tình.
Phanh!
Diệp Hiên trở tay lại tát ra, Diệp Huyền Ma lại gặp đại kiếp nạn, nửa gò má còn lại cũng hiện ra năm dấu tay, máu chảy đầm đìa.
Ầm ầm!
Cái gì cực ma lực, cái gì thân thể chí cường?
Dưới hai tát liên tục của Diệp Hiên, trực tiếp đánh Diệp Huyền Ma đánh cả người đẫm máu, cái gọi là lực lượng chí cường đều tiêu tán không còn tăm hơi.
Yên tĩnh! Im lặng! Im lặng như chết.
Cả Cực Ma Thần Điện đều ngây ngốc tại chỗ, bọn họ kinh ngạc nhìn Diệp Hiên đánh Ma Chủ vô địch trong lòng bọn họ, càng cảm giác mình tựa như rơi vào một cơn ác mộng vĩnh viễn không cách nào tỉnh lại.
Ngươi đùa ta đấy à?
Đánh chí cường ?
Có nhầm không?
Giờ khắc này, thế giới quan của mọi người đều sụp đổ, càng không thể tin được cảnh tượng trước mắt, bởi vì Vạn Cổ chí cường chính là vô địch, người nào có thể đánh chí cường như thế?
- ta... Ta đang mơ à?
- Không... Không thể nào, phải không?
- Đây có phải là ảo cảnh hay không?
Số lượng lớn tu sĩ đang run rẩy nói nhỏ, dù đến bây giờ cũng không thể tin được sẽ có loại chuyện này xảy ra.
- Ta muốn giết ngươi, giết ngươi.
Đang lúc mọi người kinh ngạc không nói nên lời, chỉ thấy Diệp Huyền Ma bị đánh đang oán độc rống to, hắn liều mạng phản kích Diệp Hiên, nhưng thuật pháp chí cường của hắn không có tác dụng gì với Diệp Hiên, ngược lại không ngừng bị Diệp Hiên tát.
- Nghịch đồ, xem ra ngươi muốn chết?
Ầm ầm.
Sắc mặt Diệp Hiên băng hàn, từng bước bước ra, như vạn cổ vũ trụ đang đè xuống:
Hắn tát Diệp Huyền Ma cả người đẫm máu, toàn bộ thân thể đều nghiền nát không chịu nổi, trực tiếp rơi xuống từ trong bầu trời, hung hăng rơi xuống mặt đất.
Nhưng chuyện này còn chưa xong, Diệp Hiên đạp không mà đến, trong nháy mắt xuất hiện trước người Diệp Huyền Ma, không đợi Diệp Huyền Ma giãy dụa đứng dậy. Khóe miệng Diệp Hiên lộ ra một nụ cười tàn khốc, một cước đã đạp lên đầu Diệp Huyền Ma, bàn chân càng dùng sức nghiền ép.
Phanh!
Bị một cước Diệp Hiên đạp lên đỉnh đầu, Diệp Huyền Ma bi phẫn hét lớn, hắn muốn bộc phát lực lượng chí cường đứng dậy tái chiến với Diệp Hiên, nhưng một cước này của Diệp Hiên đạp nửa người hắn xuống đất, mặc cho hắn thúc dục tu vi chí cường trong cơ thể như thế nào, cũng không cách nào đứng dậy đánh một trận với Diệp Hiên.
Trấn áp hỗn độn, Thập Nhị Thiên Môn.
Cái gì gọi là Cái Thế Vô Song?
Cái gì gọi là quét ngang chư thiên?
Giờ phút này Diệp Hiên giải thích đầy đủ hàm ý của hai câu này, hắn cường đại không giải thích được, cho dù Vạn Cổ chí cường ở trước mặt hắn cũng không đủ nhìn.
- Nghịch đồ!
Chân phải Diệp Hiên ầm ầm đạp xuống đất, lần nữa giẫm lên đầu Diệp Huyền Ma. Diệp Hiên lãnh khốc vô tình, trong mắt càng không có nửa điểm gợn sóng hiện ra.
- Tại sao lại như vậy?
- Tại sao lại như vậy?
- Chẳng lẽ ta vĩnh viễn phải sống trong cơn ác mộng mà ngươi gây ra?
Giờ khắc này, Diệp Huyền Ma khóc rống, hắn bi phẫn không thôi, hắn chịu đựng một nguyên hội, mới trở thành chí cường vạn cổ.
Hắn vốn tưởng rằng có thể không sợ hết thảy, càng có thể tiêu tán tất cả ác mộng mà Diệp Hiên mang đến cho hắn, càng là dám đánh một trận cùng Diệp Hiên, muốn đánh bại Diệp Hiên.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thất bại, giấc mơ của hắn cũng hoàn toàn bị nghiền nát, cơn ác mộng vô biên mà Diệp Hiên mang đến cho hắn lại ập đến, hắn vĩnh viễn không thể đánh bại Diệp Hiên, vĩnh viễn đều phải sống trong bóng tối Diệp Hiên mang đến cho hắn.
- Xem ra nghịch đồ ngươi thật sự sống đủ rồi, ngay cả vi sư cũng dám ngỗ nghịch, nếu như vậy ta sẽ đưa ngươi lên đường.
Ầm ầm.
Diệp Hiên trực tiếp nâng Diệp Huyền Ma lên giữa không trung, năm ngón tay ầm ầm đặt ở trên đầu của hắn, ánh sáng luân hồi khủng bố lóe lên, giống như sau một khắc sẽ giết chết Diệp Huyền Ma.
Con người, không ai muốn chết!
Nhất là Diệp Huyền Ma.
Hắn đã trở thành vạn cổ chí cường.
Hắn đã được vạn linh cộng tôn.
Nếu hắn ta thực sự chết, tất cả sẽ biến mất.
Sợ hãi, sợ hãi vô tận, giờ phút này tất cả đều mãnh liệt đánh tới Diệp Huyền Ma, cảm giác khủng bố khi đối mặt với sinh tử này rốt cục làm cho hắn hoàn toàn thanh tỉnh.
- Sư phụ, đệ tử sai rồi, đệ tử sai rồi.