Nhìn Diệp Phong Thiên co giật trên mặt đất như chó chết, trong miệng không ngừng chảy ra máu tươi, khí tức sinh mệnh trên người đều suy yếu, trong mắt Diệp Hiên vẫn chưa có bất kỳ thương hại nào hiện ra.
- Đứng lên!
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
Khi âm thanh của Diệp Hiên vang lên bên tai Diệp Phong Thiên, đôi mắt đần độn của Diệp Phong Thiên đang tập trung, hắn run rẩy chống đỡ hai cánh tay muốn đứng lên, nhưng cả người đều run rẩy kịch liệt, thân thể đều đang nứt nẻ từng tấc từng tấc.
Hắn bị thương thật sự quá nặng, cho dù hắn tu thành thân thể chí cường, nhưng dưới sự oanh kích của Diệp Hiên, cũng gặp phải trọng thương không thể tưởng tượng nổi.
Vạn cổ luân hồi, hỗn độn đều diệt.
Những lời này cũng không phải nói mà thôi, chính là có đại khủng bố không cách nào nói thành lời.
Đều nói Vạn Cổ Chí Cường không chết, nhưng dưới luân hồi áo nghĩa của Diệp Hiên oanh giết, Vạn Cổ Chí Cường cũng không sống được.
- A!
Diệp Phong Thiên không ngừng gầm nhẹ, hắn rốt cục dựa vào nghị lực vô thượng đứng lên, bởi vì hắn không muốn yếu đuối trước mặt Diệp Hiên, càng muốn cho Diệp Hiên thấy mình cũng không sai.
Phanh.
Diệp Hiên lại tát thêm một cái, hung hăng đánh lên mặt Diệp Phong Thiên, lần thứ hai đánh hắn bay ra ngoài, trực tiếp in xuống mặt đất thành một cái hố sâu hình người.
- Đứng lên.
Âm thanh Diệp Hiên lại vang lên, vẫn vô tình như cũ, chứ đừng nói là có nửa điểm thương hại.
Oa!
Một cái tát này của Diệp Hiên quá mức nặng nề, lần thứ hai đánh Diệp Phong Thiên phun máu, huyết nhục cả người nổ tung, mơ hồ lộ ra bạch cốt.
- Sư tôn... Đệ tử không sai... Phải... Là người sai.
- A!
Cánh tay phải của Diệp Phong Thiên đã bị gãy, cánh tay trái của hắn gắt gao chống đỡ mặt đất, trong miệng truyền đến tiếng rống to đầy bi phẫn, vẫn như cũ cực lực muốn đứng lên.
Cuối cùng.
Diệp Phong Thiên loạng choạng đứng lên lần nữa, nhưng không đợi thân hình hắn lần thứ hai đứng vững:
Diệp Hiên trở tay lại tát hắn bay ra.
Phanh!
Diệp Phong Thiên lại một lần nữa hung hăng rơi xuống mặt đất, lúc này đây cả người hắn hoàn toàn ngất đi, ngay cả sinh mệnh lực quanh người hắn cũng triệt để tiêu tán, dưới thân chảy ra máu đỏ thẫm.
Nếu như không phải Diệp Phong Thiên còn có hô hấp yếu ớt, bất kỳ kẻ nào cũng nghĩ rằng hắn đã chết.
- Sư tôn, đệ tử sai rồi, ngài tha cho Phong Thiên một mạng đi, nếu ngài thật sự muốn giết, thì giết đệ tử đi.
Đột nhiên.
Oản Hồng Lăng bay tới, đôi mắt nàng rưng rưng bảo vệ Diệp Phong Thiên đã trọng thương bất tỉnh, quay đầu lại không ngừng khẩn cầu Diệp Hiên.
Xoẹt!
Diệp Huyền Ma sau đó cung đến, khi hắn nhìn thấy bộ dáng bi thảm của Diệp Phong Thiên, nội tâm trong nháy mắt băng hàn không thôi, càng không khỏi run rẩy.
Nghĩ đến lúc trước mình lại dám ra tay với Diệp Hiên, giờ phút này ngẫm lại cũng làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Ầm ầm!
Diệp Hiên đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh Oản Hồng Lăng bay ra xa, càng làm cho nữ nhân này không ngừng phun ra máu tươi.
Đông —— đông —— đông.
Diệp Hiên đi từng bước từng bước về phía Diệp Phong Thiên, theo mỗi một bước bước của hắn bước ra, phương thiên địa này đều chấn động đáng sợ, càng làm cho Oản Hồng Lăng bi thương hô to, trong miệng không ngừng truyền đến tiếng cầu tình.
Thật không may!
Diệp Hiên mắt điếc tai ngơ, sắc mặt hắn trong veo lạnh lùng, cho đến khi hắn đi tới trước người Diệp Phong Thiên, thản nhiên quan sát Diệp Phong Thiên, âm thanh lạnh lùng vô tình lại vang lên.
- Đứng lên.
Chỉ là lúc này đây, Diệp Phong Thiên đã hoàn toàn ngất đi, hắn vô lực đứng dậy, càng không nghe được Diệp Hiên nói với hắn.
Ầm ầm!
Sau một khắc, chuyện khiến Diệp Huyền Ma và Oản Hồng Lăng sởn tóc gáy xuất hiện, càng dọa hai người tĩnh mịch không nói nên lời.
Xoẹt!
Chỉ thấy chân phải Diệp Hiên đột nhiên đạp lên đầu gối Diệp Phong Thiên, theo một tiếng xương cốt đứt gãy truyền đến, chỉ thấy trong miệng Diệp Phong Thiên đã ngất đi truyền ra một tiếng thống khổ.
- Ách a!
Dưới cơn đau gãy xương, Diệp Phong Thiên đau đớn tỉnh lại.
- Đứng lên.
Âm thanh của Diệp Hiên lại truyền đến.
- Sư phụ... Sư tôn!
Diệp Phong Thiên suy yếu lên tiếng, hắn muốn cực lực đứng lên, nhưng hắn thật sự bị thương quá nặng, ý thức vẫn như cũ còn ở trong trạng thái ngây ngô.
- Ách a!
Xoẹt!
Chợt, Diệp Hiên lại nhấc chân đạp gãy đầu gối khác của Diệp Phong Thiên, loại đau đớn kịch liệt này trong nháy mắt khiến Diệp Phong Thiên gầm lên đau đớn, thần trí ngây ngô dưới thống khổ như thế bắt đầu hồi phục.
- Nếu ngươi cho rằng vi sư là sai, vậy ngươi đứng lên nói cho vi sư.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- A!
Lúc này đây, Diệp Phong Thiên đang bi phẫn rống to, tứ chi của hắn sớm bị gãy, cả người cũng không có một chỗ hoàn hảo, hắn dùng trán không ngừng đập vào mặt đất, bằng vào ý chí bất khuất muốn làm cho nửa người mình rời khỏi từ trên mặt đất.
Diệp Hiên thản nhiên nhìn nghịch đồ trước mắt, lúc này đây hắn không ra tay, mặc cho Diệp Phong Thiên dùng trán không ngừng đập xuống mặt đất, cố gắng chống đỡ nửa người trên của mình rời khỏi từ mặt đất.
Một màn này làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, thậm chí ngay cả Diệp Huyền Ma hận không thể Diệp Phong Thiên đi chết cũng không đành lòng quan sát.
- Phong Thiên, ngươi nhanh chóng nhận sai với sư tôn đi.
Oản Hồng Lăng ở xa xa bi thương khuyên nhủ.
Thế nhưng, Diệp Phong Thiên mắt điếc tai ngơ, hắn gắt gao dùng trán chống xuống mặt đất, dùng hết một tia lực lượng cuối cùng của mình để cho nửa người trên của mình có thể thẳng tắp.
Cuối cùng.
Diệp Phong Thiên thành công, hai đầu gối bị gãy của hắn tuy rằng máu thịt mơ hồ, thậm chí hai cánh tay không ngừng lay động trước người, nhưng nửa người trên của hắn vẫn cao ngất, một đôi con ngươi lại càng nhìn thẳng Diệp Hiên.