Oanh!
Theo lời nói Diệp Hiên lọt vào tai, Lý Thái Sơ liên tục lùi lại, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, vỏn vẹn bốn chữ đạo lý chủ tớ, liền khiến hắn không nói được.
- Chủ tớ? Đúng vậy a, ngươi là chủ, ta là tớ, ha ha ha, ta quá ngu, vậy mà muốn vượt qua đạo lý chủ tớ?
Bỗng nhiên, Lý Thái Sơ buồn bã cười to, cả người đồi phế đến cực điểm, chính mình thế nào quên, mặc kệ chính mình có nhiều công lao, nhưng thân phận vỏn vẹn cũng chỉ là người hầu cho Diệp Hiên mà thôi.
- Ngươi giết ta đi.
Lý Thái Sơ đau thương cười một tiếng, vỏn vẹn đạo lý chủ tớ, hắn liền không thể đi tranh luận cái gì.
Bởi vì hắn biết rõ tính tình Diệp Hiên, hắn giấu diếm Diệp Hiên về Hỗn Độn Thiên Tâm, càng là khi Diệp Hiên trở về hắn cùng Diệp Hiên ở vào phía đối lập, thiếu chút nữa liên thủ với Vận Mệnh đối phó Diệp Hiên, đây chính là tội phải chết.
- Tiễn ngươi lên đường!
Ầm ầm!
Diệp Hiên vô tình mở miệng, năm ngón tay ầm vang nhấc lên, một kích trấn diệt tới Lý Thái Sơ, Lý Thái Sơ cũng không phản kháng, mặt toát ra sự giải thoát.
Bởi vì hắn biết rõ, cho dù chính mình có phản kháng, căn bản cũng không được, kết quả hắn cũng là chết một lần mà thôi.
Oanh!
Một kích này trực tiếp đánh nhục thân Lý Thái Sơ nổ tung, lực lượng tịch diệt quanh mình cũng vỡ nát mà đi, cả người ầm vang rơi đập trên mặt đất, mà sau không còn bất kỳ sinh tức gì.
Ông!
Diệp Hiên nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lý Thái Sơ, mà sau cũng không lưu lại, bước ra một bước liền biến mất khỏi Cực Ma thiên cung.
- Thái Sơ!
Quân Vô Song nắm chặt tay, đáy mắt hiện ra vẻ đau thương, mặc dù nàng thầm hận Lý Thái Sơ trước kia ngoan hạ độc thủ đối với nàng.
Nhưng nói cho cùng hai người cũng tương giao nhiều năm, thật nhìn lấy Lý Thái Sơ chết thảm trước mặt nàng, điều này cũng khiến cho Quân Vô Song có một loại bi thống không thể hình dung.
- Khục —— khục —— khục!
Bỗng nhiên, nhục thân Lý Thái Sơ máu thịt be bét đang rung động, hắn vậy mà sống tiếp được dưới một kích của Diệp Hiên, trong miệng càng là không ngừng ho ra máu.
- Ngươi... Ngươi còn chưa có chết?
Sắc mặt Quân Vô Song khẽ giật mình, trong giây lát liền đến trước người Lý Thái Sơ, vội vàng đỡ hắn lên, lại nhìn thấy Lý Thái Sơ đang từ từ mở hai mắt ra.
- Ta... Ta sai... Vô Song... Ta thật sai... Chủ... Chủ nhân... Tha ta một mệnh... Ta thật sai.
Phốc!
Miệng Lý Thái Sơ chảy máu, khí tức uể oải đến cực điểm, có thể vỏn vẹn chỉ là trọng thương mà thôi, cũng không có thật mất mạng.
- Chủ nhân hắn... ?
Quân Vô Song ngơ ngác ngay tại chỗ, mà sau đó lại như hiểu ra.
Một kích vừa rồi của Diệp Hiên, nếu như muốn lấy mệnh Lý Thái Sơ, Lý Thái Sơ căn bản không sống nổi, hiển nhiên Diệp Hiên cũng không có muốn giết Lý Thái Sơ, còn là cho hắn một cơ hội cuối cùng.
- Vô Song... Vô Song... Ta thật xin lỗi chủ nhân... Ta... Ngươi chuyển lời với chủ nhân... Ân không giết... Thái Sơ... Chắc chắn tương báo...
Lý Thái Sơ cuối cùng là ngất đi, mặc dù Diệp Hiên không muốn lấy mệnh hắn, nhưng mà hắn trọng thương quá nặng.
- Sớm biết như đây, vì sao năm đó ngươi lại hồ đồ như vậy?
Quân Vô Song bất đắc dĩ thở dài, chỉ là nội tâm cũng ấm áp.
Bởi cái gọi là môi hở răng lạnh, nếu như Diệp Hiên thật giết Lý Thái Sơ, nội tâm Quân Vô Song cũng sẽ có chút ngăn cách, nói cho cùng tình cảnh Lý Thái Sơ và nàng là giống nhau.
...
Mênh mông tinh không, vô ngân vũ trụ.
Diệp Hiên đang di chuyển mà đi, thần sắc hắn không có một gợn sóng, một vẻ bất đắc dĩ vạch qua hắn đáy mắt.
Hắn không giết Lý Thái Sơ, có lẽ trong lòng cũng có một điểm áy náy, nói cho cùng hai người vì hắn chinh chiến nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao.
Nếu như hắn thật giết Lý Thái Sơ, sẽ khiến rất nhiều người thất vọng đau khổ, mặc dù Lý Thái Sơ nhìn giống như phản bội, nhưng trên thực tế cũng không gây ra chuyện gì bất lợi cho Diệp Hiên, đây cũng là nguyên nhân Diệp Hiên lưu lại cho hắn một mệnh.
Hơn nữa, Lý Thái Sơ trở thành Bất Tử Thiên Chủ, cũng khiến Diệp Hiên có thể xác định năm đó Bất Tử Thiên Chủ đã chết rồi.
Xoẹt!
Tâm tư Diệp Hiên nhất định, hóa thành một luồng ánh sáng biến mất trong tinh không, mục đích của hắn chính là Vận Mệnh thần điện.
Khoảng cách tinh không cổ lộ mở ra còn có ba ngàn vạn năm, đoạn năm tháng này nhìn giống như dài dằng dặc, nhưng mà kỳ thực thoáng qua tức thì.
Trước khi đi tới tuyệt địa thượng cổ, Diệp Hiên đương nhiên phải thanh toán ân oán năm đó.
Vận Mệnh Chủ Nhân còn chưa có chết, đây là một cây gai trong lòng Diệp Hiên, hắn cần phải đem người này thanh trừ.
Đương nhiên, giết một Vận Mệnh Chủ Nhân, hiện tại đối với Diệp Hiên mà nói không tính là gì, mục đích thực sự của hắn là tiểu đỉnh trong tay tam đại chí cường.
Ba tôn tiểu đỉnh này là tình thế bắt buộc, thừa dịp trước khi tinh không cổ lộ mở ra, Diệp Hiên đương nhiên phải lấy được ba tôn tiểu đỉnh này.
...
Vận Mệnh thần điện!
Tinh không mênh mông, mê vụ lượn lờ, càng có đại trận che trời đem Vận Mệnh thần điện che chở trong đó, từ bên ngoài căn bản không cảm giác được Vận Mệnh thần điện tồn tại.
Người trong Vận Mệnh thần điện cũng không nhiều, cũng chỉ rải rác mấy ngàn người, nhưng tu vi mỗi một người đều cực cao, nếu không sao có thể được xưng là đạo thống chí cường?
Chỉ là trải qua đoạn năm tháng này, nhân tâm Vận Mệnh thần điện kinh lạnh, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên, dù Vận Mệnh Chủ Nhân đem Vận Mệnh thần điện phong bế, nhưng bọn hắn cả ngày đều vô cùng sợ hã.
Vận Mệnh Chủ Nhân ngồi xếp bằng trong hư không đang hít thở điều tức, nhất chiến cùng Diệp Hiên mà hắn bị hoàn bạo, dù là triệu hoán ra Vận Mệnh Trường Hà cũng không phải là đối thủ của Diệp Hiên, càng lọt vào phản phệ cực kỳ đáng sợ.