Thiên Hoàng Đông Doanh triệt để bạo tẩu, mặt mũi của hắn vặn vẹo dữ tợn, Thiên Hoàng không ngừn bước đi, cũng để cho các quần thần ở đây run lẩy bẩy, rất sợ Thiên Hoàng Đông Doanh dưới cơn nổi giận cực đoan, giết chết từng người bọn họ ngay tại đây.
- Ta không cần biết là người phương nào làm ra việc này, bổn hoàng nhất định phải khiến cho hắn chết không có chỗ chôn.
Thiên Hoàng Đông Doanh tức giận hét to, từ nơi này cũng có thể nhìn ra, hắn đã nổi giận đến trình độ nào.
Rầm rầm rầm!
Chợt!
Quần thần run lẩy bẩy, Thiên Hoàng rống giận gào thét, chỉ nghe ngoài Thiên Hoàng các truyền tới rất nhiều những âm thanh kêu rên thê thảm, càng kèm theo những tiếng kêu đinh tai nhức óc.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Thiên Hoàng Đông Doanh biến sắc, đáy lòng dâng lên một loại cảm giác cực kỳ xấu.
Ông!
Huyết quang che trời, lệ khí tràn ngập, những tiếng la hét triệt để dừng lại, Thiên Hoàng các giống như rơi vào địa ngục sâm la vậy, mang đến một loại cảm giác tĩnh mịch không tiếng động.
Một bóng dáng thon dài đang bước chậm bước vào trong Thiên Hoàng các, khi người này xuất hiện, nhiệt độ Thiên Hoàng các trong nháy mắt hạ xuống điểm đóng băng, một áp lực cực kỳ kinh khủng tựa như một ngọn núi lớn áp bách ở trên thân đám người Thiên Hoàng Đông Doanh.
Diệp Hiên cả người mặc một bộ đồ đen, mái tóc đen rối tung sau đầu, trong tay hắn cầm Thôn Chính Yêu Đao, đang bước chậm đi tới Thiên Hoàng Đông Doanh, khóe miệng hắn thủy chung ôm lấy một nụ cười, nhưng lại mang đến chô người đối diện một loại cảm giác cực lỳ đáng sợ.
Đông —— đông —— đùng.
Như tấu vang bài hát chôn cất vong hồn, lại tựa như đang gióng lên tiếng trống trận, mỗi một bước chân của Diệp Hiên rơi xuống, Thiên Hoàng Đông Doanh cũng không tự chủ được mà rút lui, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên, càng xuất hiện một tia kinh sợ.
- To gan, ngươi là người phương nào, lại dám xông vào Thiên Hoàng các?
Cho đến khi Thiên Hoàng Đông Doanh không thể lui thêm được nữa, điều này cũng làm cho hắn thông suốt tỉnh dậy, hắn tức giận chất vấn Diệp Hiên.
Ba!
Một cái bạt tai vang dội truyền đến, Diệp Hiên ra tay như thế nào Thiên Hoàng Đông Doanh cũng không có thấy rõ ràng, cả người trực tiếp bị đánh bay ra, vương miện trên đầu cũng bị rơi xuống, một dấu bàn tay đỏ tươi rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt hắn.
Một màn như thế trực tiếp làm cho quần thần ở đây tĩnh mịch không một tiếng động, mà Thiên Hoàng Đông Doanh cũng giống như bị đánh cho ngốc đi vậy, hắn kinh ngạc bưng hai gò má, thật lâu không có phục hồi tinh thần lại.
Diệp Hiên đi tới trước bảo tọa Thiên Hoàng, trong ánh mắt đờ đẫn của các quần thần cùng Thiên Hoàng Đông Doanh, hắn chậm rãi ngồi xuống.
Cũng là vào giờ khắc này, quanh thân Diệp Hiên nở rộ lên ánh sáng mê mang, thì ánh sáng dần dần tiêu tán, dung mạo lúc đầu của hắn cũng dần hiện lên trong mắt đám người Thiên Hoàng Đông Doanh.
- Diệp... Diệp Hiên?
Thiên Hoàng Đông Doanh nhìn thấy rõ ràng dung mạo Diệp Hiên, điều này cũng làm cho hắn hoảng sợ lên tiếng, hắn làm sao cũng không ngờ được, đại địch hắn một mạch kiêng kỵ lại xuất hiện ở trước mặt của hắn, hơn nữa còn ngồi ở trên ngôi hoàng đế của hắn, lại càng dùng một mắt như thế nhìn xuống hắn.
- Hắn... trong tay hắn là Thôn Chính Yêu Đao.
Một gã đại thần run rẩy lên tiếng, cũng để cho quần thần náo động lên.
- Đúng, đúng, nhất định là ngươi lẻn vào căn cứ quân sự, bắn tên lửa về phía phương tây.
Thiên Hoàng Đông Doanh cũng không ngu xuẩn, trong nháy mắt đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, điều này cũng làm cho mặt hắn đỏ cả lên, lên tiếng gầm hét với Diệp Hiên.
- Diệp Hiên, ngươi thật to gan, dám làm ra loại chuyện như thế, lẽ nào ngươi không sợ sẽ khiến cho các quốc gia phương tây tức giận sao?
Thiên Hoàng Đông Doanh lớn tiếng trách cứ.
- Ah!
Diệp Hiên cười, hắn thật cười, chỉ là nụ cười của hắn lại cực kỳ nham hiểm hung ác, đôi mắt nhìn về phía Thiên Hoàng Đông Doanh, giống như đang nhìn một đám ngu ngốc vậy.
- Ta không biết nói ngươi ngu xuẩn, hay nên nói ngươi vô tri, dù cho ngươi nói với các quốc gia phương tây, việc này là Diệp Hiên ta gây nên, ngươi cảm thấy bọn họ có tin hay không?
Diệp Hiên khinh miệt nói.
Thiên Hoàng Đông Doanh cắn chặt răng, chính như Diệp Hiên nói, tên lửa xuyên lục địa chính là từ Đông Doanh phóng ra, đây là chuyện thật như sắt thép, dù cho hắn cực lực thanh minh đối với các quốc gia phương tây, nhưng làm sao bọn họ có thể tin tưởng hắn?
Lúc này phương tây đã lên tiếng tuyên chiến, còn có số lượng lớn không hạm chiến hạm đang hướng tới Đông Doanh, một trận chiến giữa các nước sắp bắt đầu, chỉ sợ không cách nào tránh khỏi.
- Tên khốn kiếp đáng chết!
Thiên Hoàng Đông Doanh căm hận rít gào, nếu như đôi mắt có thể giết người, hắn đã sớm chém Diệp Hiên ngàn vạn nhát rồi, như vậy cũng còn không đủ để giảm đi ý hận trong lòng hắn.
Chết, cũng không đáng sợ, đáng sợ là sống không bằng chết.
Nếu như Diệp Hiên muốn làm thịt Thiên Hoàng Đông Doanh, chỉ sợ đối phương sớm đã chết hơn một nghìn trăm lần, nhưng Diệp Hiên cũng không muốn làm như thế, bởi vì hắn sẽ để cho tất cả Đông Doanh biết, đắc tội với Diệp Hiên hắn đến cùng sẽ có kết quả gì.
- Thôn Chính Yêu Đao, nghe đồn là Thần khí hộ quốc của các ngươi, hôm nay đặc biệt đến đây trả, mong rằng Thiên Hoàng bệ hạ cất thật kỹ.
Răng rắc!
Tiếng kim loại giòn vang truyền đến, Thôn Chính Yêu Đao vô kiên bất tồi ở trong mắt Đông Doanh, trực tiếp bị Diệp Hiên đánh gảy làm hai khúc, thuận tay vứt bỏ ở trước mặt Thiên Hoàng Đông Doanh, cũng để cho sắc mặt Thiên Hoàng Đông Doanh lập tức tái nhợt, hắn dùng ánh mắt thù hận nhìn lại Diệp Hiên.
- Tốt tốt tốt, Diệp tiên sinh quả nhiên quá thủ đoạn, ơn này hôm nay bổn hoàng nhớ kỹ, chỉ là hy vọng Diệp tiên sinh không hối hận.