- Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi có biết mình là ai không?
Từng đạo hồi âm truyền đến bên tai Diệp Hiên, từng đạo hư ảnh đang chăm chú nhìn Diệp Hiên, tuy rằng Diệp Hiên không thấy rõ diện mạo của bọn họ, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt tha thiết của bọn họ, giống như vượt qua vạn cổ cùng hắn cách không nhìn nhau.
- Ta là Diệp Hiên.
Diệp Hiên trả lời câu hỏi này, bởi vì hắn chính là hắn, cho tới bây giờ cũng không phải bất kỳ kẻ nào.
- Không, ngươi là hy vọng, hy vọng duy nhất để thoát khỏi vũ trụ vạn cổ, ngươi vẫn chưa thức tỉnh ký ức của ngươi, ngươi không biết trách nhiệm của ngươi.
Âm thanh vạn cổ bi thương không ngừng truyền đến, làm cho Diệp Hiên cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, hình ảnh trong đầu không thuộc về hắn không ngừng hiện lên.
Giờ khắc này, Diệp Hiên sinh ra nghi vấn, một nghi ngờ về bản thân.
Hắn thấy được một người, một người cơ hồ giống y như đúc, thế nhưng khí tức trên người người này cường đại hơn vô số lần so với hắn, dù cho hiện tại hắn mở ra Thập Nhị Thiên Môn, nhưng nhìn thấy người này, vẫn như cũ cảm giác được bản thân nhỏ bé.
Hình ảnh hỗn loạn, trí nhớ mãnh liệt, Diệp Hiên đang kháng cự những ký ức đột nhiên xuất hiện này, bởi vì hắn biết đây có lẽ chính là ký ức kiếp trước của hắn, giờ phút này trong tiếng bi thương của chiến hồn thượng cổ, đang dần dần bị đánh thức.
- Ngươi bây giờ không phải là hắn ta, chờ đợi ngươi thức tỉnh những kỷ niệm cũ, ngươi biết được trách nhiệm của mình.
- Đi đi, đi thượng cổ tuyệt địa lấy lại thứ thuộc về ngươi, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu được trách nhiệm của mình.
Ầm ầm.
Sau một khắc, những chiến hồn thượng cổ này ầm ầm nghiền nát, sau đó hóa thành một ký hiệu thần bí bắn về phía Diệp Hiên.
- Ách a.
Bên ngoài.
Trong miệng Diệp Hiên truyền đến một tiếng gầm nhẹ, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt hiện ra vẻ kinh nghi bất định, cảm giác vừa rồi thật giống như một hồi mộng, làm cho hắn cảm giác vô cùng chân thật.
- Ngươi không sao chứ?
Thấy Diệp Hiên tỉnh lại, Nhân Đạo chi chủ thở phào nhẹ nhõm, chỉ là sau một khắc, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, bởi vì trán Diệp Hiên lại đang phát sáng.
Đông —— đông —— đông.
Một ký hiệu thần bí nhảy lên trán Diệp Hiên, càng tỏa ra khí tức thê lương nặng nề, điều này cũng làm cho Diệp Hiên hiểu rõ, bởi vì ký hiệu này chính là những chiến hồn thượng cổ vừa rồi hóa thành, giờ phút này lại xuất hiện trên trán hắn.
Cái gì đây?
Diệp Hiên kinh nghi tự hỏi, nhưng lại không chiếm được đáp án.
Nhưng Diệp Hiên có một loại cảm giác, ký hiệu thần bí này cũng không có ác ý đối với hắn gì, ngược lại cho hắn một loại cảm giác thân thiết.
Mấu chốt nhất chính là, vốn Diệp Hiên tiến vào tinh không cổ lộ này, hoàn toàn có thể cảm nhận được con đường cổ xưa này có hung hiểm thật lớn, thế nhưng khi ký hiệu này xuất hiện, loại cảm giác nguy hiểm này dĩ nhiên biến mất.
Giống như các thượng cổ chiến hồn hóa thành ký hiệu, trở thành hộ thân phù của hắn, có thể làm cho hắn ở tinh không cổ lộ thông suốt không trở ngại.
- Đi thôi.
Đôi mắt Diệp Hiên híp lại, một tia thâm sâu xẹt qua đáy mắt hắn, chào hỏi Nhân Đạo chi chủ một tiếng, bắn vào trong tinh không cổ lộ.
Diệp Hiên có một loại cảm giác, một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt, nếu như hắn không đoán sai, ký hiệu này hẳn là có tác dụng cực lớn, thậm chí có thể trở thành lá bài tẩy của hắn trong chiến trường thượng cổ.
...
Bang bang.
Cổ lộ vỡ vụn, tinh quang nổ tung, còn có từng vết nứt hắc động đáng sợ hiện ra, muốn tiêu diệt vạn vật ở trong đó.
Ô.
Tiếng gió đáng sợ đang truyền đến, từng đợt gió lốc màu đen lướt qua tinh không cổ lộ, còn có âm thanh bi thích của thượng cổ chiến hồn truyền đến, không chỉ quấy nhiễu thần hồn của người, càng làm cho người ta bước đi khó khăn.
Chư vị cấm kỵ nhân vật cẩn thận xâm nhập ở trong tinh không cổ lộ, tuy rằng bọn họ được xưng là cấm kỵ, nhưng từ trên tinh không cổ lộ đi tới thượng cổ tuyệt địa này lại như đi trên băng mỏng.
Bọn họ hành động vô cùng thong thả, không phải bọn họ không muốn nhanh chóng đến cuối cùng, mà tinh không cổ lộ này có rất nhiều cấm chế, mà những cấm chế này sẽ sinh ra khủng bố to bằng trời, thậm chí làm cho nhân vật cấm kỵ đều gặp kiếp nạn.
Hỗn Độn hắc động cũng tốt, hay Hỗn Độn cương phong cũng được, đây cũng không tính là cái gì, dù sao khi bọn họ đối mặt loại hung hiểm này thì hoàn toàn có thể ngăn cản.
Chân chính đáng sợ chính là cấm chế trong tinh không cổ lộ, những này cấm chế đều là cường giả thượng cổ từ các niên đại lưu lại, nếu không cẩn thận hãm vào, muốn đi ra sẽ mười phần khó khăn, có lẽ sẽ vĩnh viễn bị lạc ở giữa con đường tinh không này.
Ầm ầm.
Chợt, đang lúc chư vị cấm kỵ như đi trên băng mỏng đi về phía trước, phía sau truyền đến tiếng nổ khủng bố, điều này cũng làm cho chư vị cấm kỵ quay đầu nhìn lại.
- Diệp Hiên?
Khi thấy rõ người phía sau, sắc mặt Bất Tử Thiên Chủ lạnh lẽo, không ngờ Diệp Hiên lại vượt qua, hơn nữa rất nhanh đuổi kịp.
- Diệp đạo hữu quả nhiên lợi hại, có thể vượt qua thượng cổ chiến hồn xâm nhập.
Kỳ Tổ mỉm cười, trong miệng truyền đến lời tán thưởng.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không để ý tới lão hồ ly tâm cơ thâm trầm này, mà thản nhiên nhìn chư vị cấm kỵ, một tia quỷ dị xẹt qua đáy mắt hắn.
Một đường đi tới, Diệp Hiên rốt cục phát hiện ảo diệu của ký hiệu thần bí.
Ký hiệu này hoàn toàn có thể nói là một hộ thân phù, hắn không cần cẩn thận như mọi người đi về phía trước, tất cả cấm chế đều đối với hắn không có hiệu quả.