Ầm ầm!
Hai đạo tử quang vạn cổ sắc bén, thẳng đến sau gáy Diệp Hiên, một kích này đáng sợ không thôi, càng ẩn chứa chân ý hỗn độn âm dương đại đạo, nương theo cấm kỵ tử lực có thể giết chết hết thảy sự vật.
Kiếp Thiên Biến.
Ầm ầm.
Diệp Hiên đã sớm đề phòng hai người, làm sao không có chuẩn bị, hắn trong nháy mắt phát động Kiếp Thiên Biến tránh thoát một kích của hai đại nhân vật cấm kỵ, tuy nhiên, điều này cũng khiến hắn cả kinh đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Cho dù Hắc Bạch quân vương bị vây trong đầm nước, nhưng liên thủ đánh ra đại thuật sát phạt cũng đáng sợ không thôi, cũng may thủ đoạn của hắn rất nhiều, nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ gặp đại kiếp nạn.
Tuy nhiên, sau khi Hắc Bạch quân vương đánh ra một kích, không còn dư lực phát động công kích với Diệp Hiên, bởi vì đại cấm trong đầm nước lại cuốn tới hai người, hai người đành phải cật lực ngăn cản.
- Lễ vật của hai vị, Diệp mỗ nhận lấy.
Diệp Hiên lạnh lùng cười nói, hắn không hề do dự, năm ngón tay ầm ầm bắt tới thượng cổ kỳ hoa, nhất cử cầm đóa hoa thượng cổ này vào trong tay.
Ù ù…
Thượng cổ kỳ hoa bị nhổ tận gốc, trực tiếp rơi vào trong tay Diệp Hiên, nhưng không đợi Diệp Hiên cẩn thận quan sát đóa kỳ hoa này, chuyện cực kỳ kinh người xuất hiện.
Ào ào!
Cả đầm nước nổi lên từng cơn sóng lớn ngập trời, ngay chỗ rễ đóa kỳ hoa thượng cổ, từng vòng xoáy khổng lồ xoay tròn hiện ra.
Từng đạo thượng cổ thần quang lưu chuyển trong vòng xoáy nước chảy, tựa như một cánh cửa làm cho tim người ta đập thình thịch.
- Cửa vào thượng cổ thần sơn?
Hắc Bạch quân vương tuy rằng đang đối kháng đại cấm trong đầm nước, nhưng cũng một mực nhìn chằm chằm động tĩnh của Diệp Hiên.
Khi cánh cửa tiến vào thượng cổ thần sơn hiện ra, hai người vương kinh nộ gầm nhẹ, không ngờ gốc rễ của đóa kỳ hoa thượng cổ này chính là một lối vào đến thượng cổ thần sơn.
- Ha ha ha.
Bỗng nhiên, trong miệng Diệp Hiên truyền đến tiếng cười điên cuồng đầy đắc ý, cố ý trồng hoa hoa không thành, vô tâm trồng liễu liễu thành bóng râm.
Tuy hắn đang một mực lục soát linh vật do thiên địa nguyên khí thai nghén, nhưng lúc nào cũng muốn tìm kiếm cửa vào tiến vào thượng cổ thần sơn, không ngờ lại tìm được ở chỗ này.
- Hai vị đạo hữu thật đúng là quý nhân của ta, không chỉ tặng ta một đóa thượng cổ kỳ hoa, còn để cho ta phát hiện cửa vào tiến vào thượng cổ thần sơn, vì cảm tạ ân đức của hai vị đạo hữu, ta cũng tặng hai vị đạo hữu một phần lễ vật nho nhỏ.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!
Như sao băng đầy trời, tựa như vong hồn gào khóc, Diệp Hiên tiện tay đánh ra một Vẫn Hồn Sa, đi thẳng tới Hắc Bạch quân vương.
Diệp Hiên luyện chế khoảng ba ngàn khỏa Vẫn Hồn Sa, vật này cực kỳ ác độc, chuyên thương đến thần hồn, phối hợp với một thân tu vi của hắn, cho dù nhân vật cấm kỵ cũng phải kiêng kỵ ba phần.
- Ngươi dám?
Diệp Hiên bạo khởi xuất thủ, nhất thời làm cho Hắc Bạch quân vương kinh hãi không thôi, hai người có lòng hoàn thủ, nhưng đại cấm vẫn còn, chỉ có thể bị động ngăn cản Vẫn Hồn Sa mà Diệp Hiên đánh tới.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
- A!
Hơn trăm viên Vẫn Hồn Sa đánh lên người Hắc Bạch quân vương, nhất thời làm cho cả người hai người bốc lên khói đen đáng sợ, từng đạo tử quang vỡ ra, huyết nhục trên người đều rơi xuống, trong miệng càng truyền đến tiếng gào thét kinh nộ.
Vẫn Hồn Sa rất ác độc, là một trong những lá bài tẩy Diệp Hiên chuẩn bị cho chuyến đi thượng cổ tuyệt địa này.
Hắc Bạch quân vương quả nhiên lợi hại, cho dù bị Vẫn Hồn Sa đánh trúng, cũng chỉ gặp phải một ít thương tích nhẹ, không thể thật sự lấy đi tính mạng của bọn họ.
- Thật đúng là khó giết.
Diệp Hiên âm lệ thì thầm, hắn có lòng trảm thảo trừ căn tiêu diệt luôn hai người, nhưng cửa vào thượng cổ thần sơn đang dần dần thu nhỏ, nếu hắn vì giết hai người mà mất đi cơ hội tiến vào thượng cổ thần sơn, được không bù mất.
Diệp Hiên trong nháy mắt cân nhắc ưu nhược điểm, sau đó lao vào trong vòng xoáy nước chảy, theo từng đạo thượng cổ thần quang lóe ra, Diệp Hiên cũng biến mất ở giữa vòng xoáy.
- Diệp Hiên tiểu nhi, ta muốn ngươi không được chết dễ dàng.
Ầm ầm.
Sóng to gió lớn, đầm nước vỡ vụn.
Theo Diệp Hiên tiến vào thượng cổ đại môn, đại cấm trong đầm nước cũng theo đó phá vỡ, Hắc Bạch quân vương phá nước đi ra, điên cuồng công kích phương vị Diệp Hiên biến mất, nhưng bóng dáng Diệp Hiên đã không còn.
- Đáng giận!
Hắc Quân Vương nổi giận gầm lên liên tục, cả người huyết nhục mơ hồ, từng mảng lớn huyết nhục đang rơi ra, chỉ có một đôi mắt đỏ tươi đang đáng sợ xoay vòng.
Nếu như chỉ là một đóa thượng cổ kỳ hoa bị Diệp Hiên đoạt đi, Hắc Bạch quân vương sẽ không quá tức giận.
Nhưng cơ duyên tiến vào thượng cổ thần sơn mất đi, quả thực làm cho hai người không cách nào tiếp nhận.
Trong phiến thượng cổ tuyệt địa này, cơ duyên lớn nhất chính là thượng cổ thần sơn, mà muốn tiến vào thượng cổ thần sơn phải tìm được cửa vào.
Cơ hội tiến vào thượng cổ thần sơn chỉ thoáng qua, nhưng lại bị Diệp Hiên nhanh chân lên trước, làm sao không để cho hai người nổi giận không thôi?
- Bây giờ làm sao đây?
Bạch Quân Vương nói.
- Còn có thể làm sao, mau đi tìm lối vào tiếp theo, bất kể dùng pháp môn gì, ta đều phải nhanh chóng tiến vào thượng cổ thần sơn.
Hắc Quân Vương lạnh lùng nói.
Ầm ầm!
Hắc Bạch quân vương phóng lên trời, nhanh chóng biến mất trong phiến sơn cốc này, bởi vì căn cứ vào kinh nghiệm của bọn họ, mỗi một chỗ chỉ có một cửa vào thượng cổ thần sơn.
Lối vào này bị Diệp Hiên nhanh chân đóng lại, cho dù bọn họ đánh nát toàn bộ đầm nước, cũng không có cách nào tiến vào thượng cổ thần sơn từ đây.
...