Ầm ầm!
Đại môn của tòa Thượng Cổ thần cung thứ tám mươi mốt đang ầm ầm chấn động, lại càng bị 'Ngục' đẩy ra một khe cửa, nhưng cũng vào thời khắc này, chuyện cực kỳ khủng bố đã xảy ra.
- Vĩnh trấn thượng cổ!
Vạn Cổ Lôi Âm, Vũ Trụ Huyền Hoàng, một tấm bia đá màu đen lao đến, chính là tấm bia đá vừa rồi Diệp Hiên nhìn thấy.
Vạn pháp đều diệt, trấn áp Vạn Cổ.
Bốn chữ lớn trải dài khắp Vạn Cổ Vũ Trụ, bốn chữ này nở rộ uy lực vạn cổ trên tấm bia đá, lập tức trấn áp 'Ngục'.
- Trấn Thế Thiên Bi?
‘Ngục’ lạnh lùng quát to, năm ngón tay ầm ầm bắt tới tấm bia đá màu đen, nhưng sau một khắc, bốn chữ lớn trên tấm bia đá nở rộ ra thần quang vô lượng, càng bộc phát ra một cỗ khí tức hoang vu đáng sợ không thôi.
Ầm.
Thần bia có linh, Vĩnh Trấn Thượng Cổ, đây là vạn cổ linh vật do pháp cùng đạo của người năm đó thai nghén, dù cho người năm đó đã không còn, nhưng Trấn Thế Thiên Bi hắn lưu lại cũng tuyệt đối đáng sợ không thôi.
Phanh!
Vĩnh Trấn Thượng Cổ, bốn chữ lớn này chấn động, hung hăng rơi vào trên người 'Ngục', càng bức hắn liên tục lùi lại, cửa cung vừa rồi mở ra ầm ầm khép lại.
Ầm ầm!
Phanh!
Trấn Thế Thiên Bia ầm ầm rơi xuống, đáng sợ cắm rễ ở trước cửa đại môn thượng cổ thần cung thứ tám mươi mốt, bốn chữ lớn trên tấm bia đá đang nở rộ khí tức thần bí, làm cho người ta không dám đi tới nửa bước.
- Hoang!
Sau một khắc, Ngục gắt gao nhìn chằm chằm Trấn Thế Thiên Bi, hắn cất tiếng rống giận, khí tức đáng sợ làm cho toàn bộ thượng cổ tuyệt địa ong ong rung động, giống như bất cứ lúc nào cũng sụp đổ.
Lộp bộp!
‘Ngục’ nắm chặt hai quyền, khớp xương đều bộc phát ra tiếng động đáng sợ, hư không thượng cổ xung quanh đều bị hắn bóp nát trong tay, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Trấn Thế Thiên Bi, trong mắt có vẻ cực kỳ không cam lòng xẹt qua.
- Ngươi để lại thủ đoạn quả nhiên lợi hại, nhưng ngươi không nên quá đắc ý, ngươi không lấy lại được thứ thuộc về ngươi, ngươi cũng vĩnh viễn không cách nào tỉnh lại, đây chính là những gì ta nói.
Ầm ầm!
‘Ngục’ dữ tợn gầm nhẹ, hắn ầm ầm tiêu tán không thấy, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua, chỉ có một khối bia đá màu đen cắm rễ trước cửa đại môn Thượng Cổ thần cung thứ tám mươi mốt, giống như đang che chở một thứ gì đó rất quan trọng.
Trấn Thế Thiên Bi! Vĩnh Trấn Thượng Cổ.
Thần vật có linh, thủ hộ vô tận năm tháng, một mực chờ đợi người năm đó trở về, cho dù có người kinh thiên tuyệt địa đến đây, cũng đừng nghĩ vượt qua lôi trì một bước.
Xoẹt!
Một vết nứt hiện ra trên Trấn Thế Thiên Bi, tuy rằng thần vật này ngăn cản bước chân của Ngục, nhưng đối phương dù sao cũng là một trong những người trong nhóm nhỏ kinh thiên tuyệt địa, vẫn làm cho thần vật này bị tổn thương.
Chỉ là thần vật có linh, trừ phi Trấn Thế Thiên Bi bị hủy diệt, nếu không, không người nào có thể bước vào tòa thiên cung này nửa bước.
Đệ nhất Thần Cung!
Ầm ầm.
Đám người Diệp Hiên vừa rồi xông vào, uy áp thượng cổ bao trùm mà tới, nhất thời bức mọi người liên tục lùi lại, cỗ khí tức đáng sợ này quá làm cho người ta tim đập thình thịch, mọi người âm thầm kinh hãi.
- Huyền Thiên Châu?
Chợt, một tiếng kinh hô truyền đến, nhất thời khiến mọi người cả kinh, phóng mắt nhìn về phía sâu trong Đệ Nhất Thần Cung.
Chỉ thấy một tòa thạch đài sừng sững ở sâu trong đệ nhất thần cung, trên thạch đài có một viên cổ châu đục ngầu nở rộ vầng sáng, làm cho người ta có một loại cảm giác tuyệt luân.
Nhưng đây còn không phải là điểm quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất chính là, viên cổ châu này mơ hồ có thần quang thượng cổ lưu chuyển, càng tràn ngập pháp tắc khó hiểu, trong đó thai nghén năng lượng cực kỳ khổng lồ.
Chí bảo!
Đây tuyệt đối là một món chí bảo thượng cổ.
Chỉ liếc mắt một cái, Diệp Hiên đã dám kết luận, viên cổ châu này tất nhiên là chí bảo thượng cổ, để tu vi trong cơ thể hắn cũng rung động theo.
Ầm ầm!
Đang lúc ánh mắt mọi người nóng rực, mặt đất đang đáng sợ rung động, từng bức tượng đá từ dưới lòng đất dâng lên, từng đạo khí tức đáng sợ truyền ra từ những bức tượng đá này.
- Thượng cổ thần vệ, mọi người cẩn thận.
Kỳ Tổ vội vàng nhắc nhở mọi người, hiển nhiên muốn lấy được Huyền Thiên Châu, cần đi qua đệ nhất thần cung, vậy thì cần phải đánh bại những thượng cổ thần vệ này.
- Thượng cổ thần vậtm người có đức có được, chư vị đạo hữu, chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh đi.
Ầm ầm!
Tử Vong Thần Tôn lạnh lùng quát to, hắn bước ra một bước lao đi, cả người nở rộ tử lực cấm kỵ, hắn lúc còn sống tu luyện chính là tử vong đại đạo, phối hợp với cấm kỵ tử lực có thể nói như hổ thêm cánh.
- Người tự tiện vào thần cung, chết.
Hống!
Thiên địa chấn run, sát khí kinh thiên, những bức tượng đá này đang chậm rãi mở mắt ra, trong miệng càng truyền đến âm thanh hung lệ rống giết.
Ầm ầm!
Những thượng cổ thần vệ này cũng không phải người sống, là khôi lỗi do cường giả thượng cổ luyện chế, tất cả cũng không có tình cảm bản thân tồn tại, nhiệm vụ duy nhất chính là thủ hộ đệ nhất thần cung.
Giết!
Binh qua hoành không, sát phạt lãnh lệ, tám trăm thượng cổ thần vệ vừa đánh ra, nguyên khí thượng cổ bàng bạc bộc phát ra, thẳng đến Tử Vong Thần Tôn.
- Chỉ là khôi lỗi, cũng dám làm càn trước mặt bản Thần Tôn?
Tử Vong thần tôn vô cùng cuồng ngạo, trước mắt chỉ là một ít thượng cổ khôi lỗi, hắn làm sao để ở trong mắt?
Ầm ầm!
Tử vong thần trảo, giết chết vạn vật, Tử Vong Thần Tôn không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã thạch phá thiên kinh, tử vong đại đạo đáng sợ phối hợp cấm kỵ tử lực, muốn đánh giết tất cả thượng cổ thần vệ này thành cặn bã.