Chợt, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cả tòa thượng cổ thiên cung đang ông minh rung động, vách tường loang lổ mơ hồ xuất hiện từng đạo văn lộ thần bí, sau đó hội tụ cùng một chỗ, một chữ thần bí ầm ầm vượt tường đi ra.
Hoang.
Tuyên cổ duy nhất, có thể trấn áp vạn cổ, không ai có thể nhận ra phông chữ thần bí này, nhưng rơi vào trong mắt Diệp Hiên lại để cho hắn nhận ra ngay lập tức.
Thân thể Diệp Hiên không thể động miệng không thể nói, nhưng suy nghĩ của hắn cũng không có dừng lại, khi hắn nhìn thấy chữ này, hắn rõ ràng biết mình cũng không biết, nhưng hết lần này tới lần khác lại nhận ra chữ này.
Ầm ầm.
Chữ ‘Hoang’ hoành không, trấn áp vạn cổ.
Chỉ một chữ này xuất hiện, toàn bộ nhân vật cấm kỵ đều bị đánh bay, khí tức vạn cổ hoang vu tràn ngập ra, trực tiếp trấn áp hết nhân vật cấm kỵ nằm sấp trên mặt đất, ngay cả lực lượng đứng lên cũng không có.
Cũng là chữ ‘Hoang’ xuất hiện, thần quang trên Trấn Thế Thiên Bi tăng vọt, bắt đầu dần dần đè bức tranh màu đen xuống hạ phong, điều này làm cho thân thể Diệp Hiên đang bị trấn áp lại có thể hành động.
Xoẹt.
Diệp Hiên bước ra từng bước nặng nề, hắn không biết vì sao lại xảy ra chuyện kinh người quỷ dị như vậy, nhưng hắn vô cùng hiểu rõ, hắn nhất định phải ngồi ở trên đế tọa phía trước.
Ù ù.
Diệp Hiên vừa bước ra bước đầu tiên, thân thể Bất Tử thiên chủ vốn vỡ vụn đang bắt đầu tổ chức lại, giống như có một loại lực lượng khó hiểu đang âm thầm trợ giúp hắn.
- Diệp Hiên, ta sẽ không để ngươi thực hiện được ước muốn.
Bất Tử Thiên Chủ căm hận rống to, cả người hắn lần nữa xuất hiện, nhặt lên gai đen quỷ dị trên mặt đất, không muốn sống đánh tới Hắc Ám Đế Tọa.
- Ngươi muốn chết.
Ầm ầm.
Chân phải Diệp Hiên ầm ầm đạp đất, cả người đều lao nhanh tới, đánh ra Vạn Cổ Luân Hồi quyền, thẳng hướng Bất Tử Thiên Chủ.
Phanh.
Bất Tử Thiên Chủ quay đầu trả lại một kích, nhất thời đối chiến cùng Diệp Hiên, cho hai người tự mình ngã xuống, ai cũng không đi tới trước đế tọa.
- Bất Tử Thiên Đao.
Bất Tử Thiên Chủ dữ tợn rống giận, Tịch Diệt đại đạo phối hợp với tử lực cấm kỵ, trực tiếp bộc phát ra tu vi đỉnh phong nhất, đao mang màu đen đáng sợ hiện ra, cuồng bạo chém xuống Diệp Hiên.
- Đại mộng vạn cổ.
Diệp Hiên trực tiếp thúc dục Đại Mộng Vạn Cổ, phối hợp với lực lượng luân hồi do Thiên Môn hợp nhất thai nghén ra, đánh ra từng quyền giết tới Bất Tử Thiên Chủ.
Một kích này thạch phá thiên kinh, cũng vận dụng tu vi cả người Diệp Hiên, hoàn toàn là một bộ tư thế chiến đấu sinh tử.
Giờ khắc này, Diệp Hiên không dám có bất kỳ bảo lưu nào, bởi vì nội tâm hắn càng thêm cấp bách, nếu như không giải quyết xong Bất Tử Thiên Chủ, hắn không cách nào ngồi lên đế tọa thần bí trước mặt.
Ầm ầm.
Răng rắc.
Một quyền.
Đây là một quyền mạnh nhất của Diệp Hiên, mười hai thức Vạn Cổ Luân Hồi quyền hợp nhất, phối hợp với một tia luân hồi lực, cho dù nhân vật cấm kỵ cũng có nguy cơ sinh tử tồn vong.
Xoẹt.
Diệp Hiên tung một quyền đánh nát bấy Bất Tử Đao Mang, dư uy của một quyền này trực tiếp đánh xuyên qua lồng ngực Bất Tử Thiên Chủ, máu đen đầy đáng sợ bị phun ra, càng truyền đến rống to thê lương của Bất Tử Thiên Chủ.
Một quyền.
Chỉ một kích, hắn đã bại trong tay của Diệp Hiên.
- Cút.
Ầm ầm.
Diệp Hiên đắc thế không tha cho người ta, Vạn Cổ Luân Hồi quyền phối hợp với Đại Mộng Vạn Cổ, đang nở rộ uy năng khủng bố nhất, đột nhiên thu hồi quyền đầu đã dính đầy máu tươi trên người Bất Tử Thiên Chủ.
Phanh.
Diệp Hiên bước ra một bước, trực tiếp đánh bay Bất Tử Thiên Chủ ra ngoài, hung hăng rơi xuống mặt đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.
Keng lang.
Gai đen quỷ dị trong tay Bất Tử Thiên Chủ lần thứ hai rơi xuống, chỉ là, Diệp Hiên đã không có thời gian chú ý vật trong tay hắn, bởi vì đế tọa đang ở phía trước, hắn muốn ngồi lên đế tọa này, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
- Ngươi thật đúng là phế vật.
Ù ù.
Thời gian giống như đang đình chỉ, không gian tựa như đang đóng băng, theo một đạo âm thanh trầm thấp truyền đến, cả tòa thượng cổ thần cung đều tựa như tĩnh lặng.
Một bóng dáng, một bóng dáng kinh thiên tuyệt địa.
Bóng dáng này đi ra từ trong hư vô, thân hình hắn hư ảo khó lường, làm cho người ta không cảm giác được sự tồn tại của hắn, thậm chí ánh sáng quanh người cũng làm cho người ta rung động không thôi.
‘Ngục’.
Hắn rốt cục nhịn không được, hắn vẫn tự mình đi ra, không thèm liếc mắt Bất Tử Thiên Chủ dưới chân một cái, giống như Bất Tử Thiên Chủ chỉ là một con chó mất đi giá trị lợi dụng.
- Là ngươi!
Diệp Hiên kinh hãi, tuy rằng hắn chưa từng thấy qua 'Ngục' nhưng chỉ nhìn hai mắt của đối phương, hắn đã biết đối phương là ai.
Tử vong lồng giam.
Là đôi mắt xuất hiện qua từ trong tử vong lồng giam kia, càng là chủ nhân của đôi mắt này.
- Trấn.
'Ngục' cũng không có đáp lại Diệp Hiên, mà nâng chỉ điểm tới Trấn Thế Thiên Bia, cũng không có bất kỳ uy năng khủng bố nào nở rộ, hắn chỉ phun ra một chữ, Trấn Thế Thiên Bia ầm ầm rung động, cả tấm bia đá đều có chút ảm đạm không ánh sáng.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Chư vị cấm kỵ lúc này tỉnh lại, khi bọn họ nhìn thấy nhân vật thần bí xuất hiện trước mắt, trong mắt mỗi người đều hiện ra vẻ hoảng sợ không thôi.
- Vượt qua vũ trụ hồng hoang, đạp phá Vạn Cổ Huyền Hoàng. Ta trường tồn bất hủ, ta vạn cổ khó diệt. Những tiểu bối các ngươi còn chưa có tư cách biết ta là ai.
Ầm ầm.
Ngục thản nhiên lên tiếng, một chút khí tức thâm thúy mà nặng nề, nhất thời chấn bay những nhân vật cấm kỵ này, ngay cả một tia cơ hội phản kháng cũng không có.
Phốc phốc.