Ầm ầm.
Một kích.
Hai người chỉ đánh ra một kích, Vạn Cổ Trường Hà ầm ầm rung chuyển, sóng biển đang cuốn ngược quay về, Diệp Hiên cùng 'Ngục' ầm ầm bay đi.
- Ngoại lực dù sao cũng là ngoại lực, nếu ngươi thức tỉnh bản thân, có lẽ ta còn sợ ngươi ba phần, mượn ngoại lực, ngươi thật sự cho rằng sẽ là đối thủ của ta?
Ầm ầm.
'Ngục' khinh miệt gầm thét, thân hình hắn dừng lại sụp đổ, thiên địa vào giờ phút này đều giống như ngưng trệ, sau đó hóa thành một tia sáng quang giết tới Diệp Hiên.
- Ngoại lực thì như thế nào? Ngươi dám lấn ta, ta tất chiến ngươi.
Ầm ầm.
Dưới sự gia trì của Vạn Cổ Trường Hà, Diệp Hiên cũng bất chấp tính mạng, hắn không để ý đến vạn cổ trường hà cắn trả, cũng mặc kệ mình có thể thừa nhận lực lượng vạn cổ trường hà hay không, cũng điên cuồng giết tới 'Ngục'.
Bang bang.
Vạn Cổ Trường Hà đang bốc lên, thiên địa quyền mang đang nở rộ, Diệp Hiên điên cuồng giết tới 'Ngục', mà Ngục cũng dần dần đánh ra lửa giận thật sự, hắn một mực lưu thủ, nhưng giờ đã bắt đầu nghiêm túc.
- Trấn Thiên Tuyệt Địa.
Ù ù.
Chỉ thiên họa địa, tù khốn vạn cổ, 'Ngục' đánh ra một quyền, lần nữa đánh bay Diệp Hiên, sau một khắc, một ngón tay hắn chỉ lên trời, chân thì đạp đất, từng đạo hắc quang xoay tròn dâng lên ở trên người hắn, lực lượng trấn tuyệt cổ kim đang kinh khủng nở rộ.
- Trấn áp!
Ầm ầm.
‘Ngục’ điểm ra một chỉ, một đạo lực lượng trấn tuyệt cổ kim ầm ầm nghiền ép vạn cổ trường hà, hắn bằng vào lực lượng của mình trấn áp cả Vạn Cổ Trường Hà.
Đây chính là sự đáng sợ của kinh thiên tuyệt địa giả. Bọn họ là những tồn tại không để ý đến tất cả, có thể nói vô địch vạn cổ, ngay cả ý chí Hỗn Độn Vũ Trụ cũng không làm gì được, càng không có khả năng sợ hãi vạn cổ trường hà.
Ào ào!
Một kích trấn thiên tuyệt địa này nhất thời làm cho Vạn Cổ Trường Hà đảo ngược, sóng lớn ầm ầm đang nghiêng trời, sau đó bắt đầu biến thành hư ảo, dưới một kích của Ngục, có dấu hiệu tán loạn.
- Thái Cổ Phù sinh kiếp.
Ầm ầm.
Chợt, một tia sáng trắng xuyên qua bầu trời, thái cổ đạo văn hiện ra trong thiên địa, một cự chưởng che trời ngưng tụ ra, ầm ầm đánh xuống 'Ngục'.
- Ngươi dám?
Ngục giận tím mặt, đối mặt với một kích kinh thiên động địa của Liễu Bạch Y, cho dù lực lượng đối phương còn chưa có hồi phục, nhưng hắn cũng không dám có bất kỳ sơ suất gì, dù sao Thái Cổ đệ nhất nhân cũng không phải nói chơi.
Ầm ầm.
Một kích phá thiên của 'Ngục' ầm ầm triệt tiêu một kích của Liễu Bạch y, nhưng ngay sau đó, Diệp Hiên điên cuồng thúc dục lực lượng vạn cổ trường hà giết tới, hoàn toàn là tư thế không sợ chết.
Giết.
Liễu Bạch Y lần nữa ra tay, hai người điên cuồng tiến hành giết tới 'Ngục', cả tòa thượng cổ tuyệt địa đang khủng bố nổ tung, lực lượng ba người bộc phát ra thật sự đáng sợ.
- Các ngươi làm cho ta tức giận.
Đối mặt với hai người liên thủ giết tới, lửa giận của Ngục rốt cục bộc phát, hắn tung một quyền đánh vạn cổ trường hà khủng bố rung động, sau đó hóa thành hư ảo, triệt để tiêu tán ở giữa bầu trời.
Lực lượng 'Ngục' bộc phát ra khủng bố như vậy.
Xoẹt.
Mất đi sự gia trì của Vạn Cổ Trường Hà, Diệp Hiên như diều đứt dây bay đi, sau một khắc Liễu Bạch Y thi triển Thái Cổ Thần Quyết lần thứ hai cùng 'Ngục' chém giết cùng một chỗ.
- Thái Sơ, ngươi muốn ép ta giết ngươi sao?
Ngục đáng sợ ra tay, hắn thi triển đã không phải đại thuật gì, mà là thiên địa chí lý, mỗi một kích đánh ra đều ẩn chứa uy lực kinh thiên tuyệt địa, trực tiếp đè Liễu Bạch Y xuống hạ phong gió.
Tuy nhiên, Liễu Bạch Y được xưng là Thái Cổ đệ nhất nhân, cho dù lực lượng không hoàn toàn hồi phục, nhưng cũng không dễ dàng để cho 'Ngục' đánh bại trong thời gian ngắn.
Ầm ầm.
Hai người kịch liệt đại chiến, mà bên kia Diệp Hiên cả người đẫm máu ngã xuống đất, hắn không còn sức để đứng lên, chỉ bởi vì hắn bị thương thật sự quá nặng.
- Diệp Hiên, ngươi thế nào?
Xoẹt.
Nhân Dạo chi chủ cũng bị thương nặng, nhưng nàng tốt hơn Diệp Hiên rất nhiều, nàng nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Hiên lo lắng hỏi thăm.
- Đỡ ta ngồi... Ngồi xuống... Ngồi lên đế tọa.
Khóe miệng Diệp Hiên tràn ra số lượng lớn máu tươi.
Chỉ là ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hắc Ám Đế Tọa, đưa tay nắm lấy ống tay áo Nhân Đạo chi chủ, nói.
- Được.
Nhân đạo chi chủ không biết Diệp Hiên muốn làm cái gì, nhưng giờ nàng không cần phải biết, bởi vì nàng tin tưởng Diệp Hiên nhất định có đạo lý của hắn.
Sau một khắc, Nhân Đạo chi chủ vội vàng nâng thân hình xụi lơ của Diệp Hiên lên, đi tới Hắc Ám Đế Tọa.
- Ngăn hắn lại.
Tuy rằng 'Ngục' đang điên cuồng đối chiến với Liễu Bạch Y, nhưng hắn vẫn luôn chú ý tới hướng đi của Diệp Hiên. Khi hắn nhìn thấy Nhân Đạo chi chủ giúp Diệp Hiên tiến về phía Hắc Ám Đế Tọa, khí tức 'Ngục' đại biến, ầm ầm đánh ra một đạo thần quang kinh thiên, muốn ngăn cản Diệp Hiên, đáng tiếc lại bị Liễu Bạch Y tiếp nhận.
- Diệp Hiên, ngươi sẽ không thành công!
Ầm ầm.
Tuy rằng Liễu Bạch Y tạm thời ngăn cản 'Ngục', nhưng Bất Tử Thiên Chủ lại nửa đường giết ra, cả người hắn đẫm máu cười điên cuồng, cấm kỵ tử quang tàn nhẫn giết tới Diệp Hiên.
- Ngươi dám?
Ngọc thủ Nhân Đạo chi chủ tung bay, triệt tiêu tất cả cấm kỵ đại thuật của Bất Tử Thiên Chủ, nhưng điều này làm cho nàng không cách nào đưa Diệp Hiên đến trên Hắc Ám Đế Tọa.
- Ngăn cản hắn, nếu không các ngươi đều phải chết.
Bỗng nhiên, Ngục điên cuồng rống giận, các cấm kỵ trốn trong bóng tối đều tâm thần run lên, biết 'Ngục' đang nói chuyện với bọn họ.
Tiếp theo.
Mấy đại cấm kỵ răng cắn một cái, bọn họ không dám kháng cự ý chí 'Ngục', bởi vì vi phạm lời của kinh thiên tuyệt địa giả, đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể ầm ầm giết tới Diệp Hiên.