Mà Quân Vô Song cùng Lý Thái Sơ hai người, tuy rằng Lý Thái Sơ cũng là chí cường, nhưng chỉ giống như Quân Vô Song, tất cả đều phong Vương, Lý Thái Sơ cũng không dám có bất kỳ oán hận nào, dù sao hắn còn có thể sống sót, đã là ân điển to lớn.
Những người còn lại dựa theo tu vi cao thấp cùng công lao, cũng nhất nhất chiếm được thần vị vốn có.
Tuy nhiên, khi đến phiên Nguyên Linh và La Hầu, chuyện có chút khó làm.
Cũng may Diệp Hiên đã sớm có chuẩn bị.
- Sư tôn, năm đó không có ngươi dẫn ta nhập đạo, sẽ không có Diệp Hiên ta hôm nay, cho nên vị trí đế sư này chính là lưu lại cho ngài.
Hai tay Diệp Hiên dâng lên một khối ngọc phù màu vàng kim, ngọc phù khắc hai chữ ‘Đế sư’, Diệp Hiên càng thi lễ của học trò.
Cái lễ này của Diệp Hiên vừa xuất hiện, những người còn lại càng phải lễ bái, thậm chí Hoàng bàn tử và Cố Bắc Thần vừa trở thành đế quân, cũng đi xuống bảo tọa đế quân để cúi lạy Nguyên Linh.
- Tốt Tốt Tốt!
Nguyên Linh có chút vui mừng mà khóc, hắn run rẩy nhận lấy ngọc phù Đế sư, hắn rốt cục nhìn thấy đệ tử mình bồi dưỡng sừng sững trên đỉnh hỗn độn, còn có cái gì làm cho hắn kiêu ngạo hơn cái này?
Chí Cường cúi đầu, cấm kỵ cúi đầu.
Tràng diện này, hắn chưa bao giờ dám nghĩ, nhưng Diệp Hiên chân chính làm được, đối với Nguyên Linh mà nói, đây chính là kiêu ngạo lớn nhất cả đời hắn.
Sư quý nhờ đồ, cho dù tu vi của hắn rất yếu, nhưng lại có một đệ tử vô địch hỗn độn, người nào còn dám xem thường hắn?
- Chúng ta tham kiến đế sư.
Mọi người nhao nhao hành đại lễ, thật có thể nói là cho đủ thể diện, dù sao ngay cả Diệp Hiên cũng phải xưng hô một tiếng sư tôn, bọn họ là bối đồ tử đồ tôn, càng phải cho Nguyên Linh đủ tôn trọng.
- Được rồi, mọi người chớ có khách sáo, mau đứng lên đi.
Nguyên Linh vội vàng gọi mọi người đứng dậy, trong lòng làm sao không rõ những người này đều nể mặt Diệp Hiên, mới lễ ngộ có thừa đối với hắn.
- La Hầu đạo hữu, ta có một vương vị lưu lại cho ngươi...
Diệp Hiên xoay người nhìn về phía La Hầu, chỉ là không đợi Diệp Hiên nói xong, La Hầu lắc đầu cười khổ nói:
- Diệp đạo hữu, ta vẫn coi ngươi là mục tiêu truy đuổi, nhưng sau đó phát hiện khoảng cách giữa ngươi và ta càng ngày càng xa, hiện tại ngươi đã sừng sững trên đỉnh cao, ta rốt cuộc cũng hiểu được, cả đời này cũng sẽ không thể cùng ngươi thoải mái chiến đấu, cũng đã đến lúc tìm một chỗ quy ẩn.
La Hầu từ chối đề nghị của Diệp Hiên, điều này cũng làm cho Diệp Hiên thở dài một hơi, biết trong lòng La Hầu rất cô đơn.
Năm đó ở Hồng Hoang thế giới, hai người đều vì lợi ích các nhân chém giết lẫn nhau, càng coi nhau là đại địch, nhưng trải qua năm tháng vô tận, tu vi giữa hai người chênh lệch thật sự quá lớn, cũng trách không được La Hầu có chút nản lòng thoái chí.
Hơn nữa, La Hầu là một người kiêu ngạo, dưới loại cảm xúc này, hắn làm sao có thể lưu lại?
- Mỗi người đều có chí riêng, nếu La Hầu đạo hữu muốn đi, ta cũng không tiện cưỡng cầu, tuy nhiên ngươi vĩnh viễn là bằng hữu của ta, nếu ngươi có chuyện gì không giải quyết được, ta cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Diệp Hiên thành khẩn nói.
- Ha ha ha, yên tâm, có bằng hữu ngươi đây, cho dù La Hầu ta ở trước mặt nhân vật cấm kỵ cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.
La Hầu cất tiếng cười to, chắp tay chào Diệp Hiên, tạm biệt những người khác, đạp lên một đám mây đen phiêu nhiên đi xa.
- Lão già này, vẫn kiêu ngạo như vậy.
Nhìn La Hầu lựa chọn quy ẩn rời khỏi, Nguyên Linh ở chung nhiều năm, nội tâm cũng có chút không nỡ, chỉ có thể thở dài.
Hết thảy đều là bụi bặm lắng xuống, kế tiếp chính là bày rượu bày tiệc, mọi người đẩy chén đổi chén, Diệp Hiên cũng khó có được thả lỏng một hồi.
Cho đến khi tiệc rượu tan đi, Diệp Hiên nói cho mọi người biết phải đi xa một chuyến, chuyến đi này không biết sẽ bao nhiêu năm tháng, có lẽ lần sau mọi người gặp mặt sẽ đi qua một nguyên hội, nhưng cũng có thể là không đợi nguyên hội thứ mười hai mở ra, thì hắn có thể gặp lại mọi người.
Trong ánh mắt lưu luyến không rời của mọi người, Diệp Hiên dứt khoát rời khỏi, tuy rằng hắn hiện tại hóa thành Nghịch Thiên cảnh, nhìn như vô địch thủ trong Hỗn Độn Vũ Trụ, nhưng trên đỉnh đầu hắn còn có bảy vị Kinh Thiên Tuyệt Địa.
Cái này tựa như một thanh kiếm kình thiên, bất cứ lúc nào đều có thể chém xuống hắn, cho nên Diệp Hiên muốn trở nên mạnh hơn, cho đến khi trở thành tồn tại kinh thiên tuyệt địa, thậm chí vượt qua kinh thiên tuyệt địa.
...
Thiên địa Huyền Hoàng, vũ trụ hồng hoang.
Hồng Hoang.
Hai chữ này có chút chung chung, ý tứ của Hồng Hoang là đến lớn vô hạn, không gì không bao không gì không dung.
Thế giới hồng hoang.
Năm đó Diệp Hiên từ nơi này xông vào Hỗn Độn vũ trụ, đây cũng thời là nơi hắn trưởng thành, cũng đặt cho Diệp Hiên nền móng tiến vào Hỗn Độn Đại Thế Giới, thậm chí tung hoành toàn bộ Hỗn Độn Vũ Trụ.
Trời cao mây nhạt, linh khí đập vào mặt.
Từng chút gợn sóng hiện ra trong bầu trời, bóng dáng Diệp Hiên lặng lẽ xuất hiện, không gây ra một tia ba động, giống như hắn chỉ là một luồng không khí.
Nhìn thế giới hồng hoang quen thuộc mà xa lạ, Diệp Hiên hít sâu một hơi, cảm giác mình tựa như trở lại thời đại tranh phong với Thánh nhân kia.
Nơi này có cố nhân đã chôn vào đất vàng của hắn, cũng có người yêu hắn chân thành vì hắn mà chết, còn có nữ nhân hắn tự tay bóp chết, thậm chí thi cốt địch nhân đã ngã xuống dưới chân hắn để tiếp bước cho hắn một đường đi tới.
Dương Tiễn, Ngọc Đế, Ngọc Đỉnh, Nữ Oa, thậm chí Tổ vu, Thánh nhân.