Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 252 - Chương 252 - Thiên Hạ Bố Võ

Chương 252 - Thiên hạ bố võ
Chương 252 - Thiên hạ bố võ

Theo những gì Diệp Hiên vừa nói, đám người Hoàng bàn tử dại ra, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại tràn đầy kinh hãi.

Thành tiên!

Hai chữ đơn giản, lại giống như tinh thần vụt qua vũ trụ, chèn ép đám người Hoàng bàn tử mơ hồ không thở nổi.

Cho tới nay, Diệp Hiên chẳng bao giờ nói với bọn họ tu vi của mình, nhưng trong lòng bọn họ vẫn luôn có một suy đoán, mà suy đoán này vẫn luôn không được nghiệm chứng.

Thế nhưng hôm nay Diệp Hiên lại nói như thế, rốt cuộc cũng để cho bọn họ hiểu rõ, người chủ nhân đứng trước mặt bọn họ đến cùng là loại nhân vật khủng bố như thế nào.

Tu tiên giả, một loại xưng hô cổ lão mà thần bí, đám người Hoàng bàn tử dám vạn phần khẳng định, chủ nhân của bọn họ chính là tu tiên giả chân chính.

Chợt!

Diệp Hiên đạp không bay lên, cả người vọt thẳng trên đám mây, quanh người hắn đang sáng lên, đó là một loại ánh sáng thông thiên triệt địa, còn có một loại cảm giác Tiên Linh vờn quanh người hắn.

Ùng ùng!

Bầu trời rung chuyển, hư không chập chờn, cuồng phong gào thét, những đám mây trên trời bị phá vỡ, ánh trăng chiếu rọi Diệp Hiên không dính một hạt bụi, giống như là một tiên nhân vậy.

- Ta, Diệp Hiên, tu luyện bốn năm, danh hào Bất Tử Thiên Tôn, hôm nay lấy tên Bất Tử Thiên Tôn cung bố võ đạo cho thiên hạ, cho tất cả mọi người tiếp nhận truyền thừa từ ta, chính là vì nhân loại có thể sinh tồn mà chiến, chính là vì canh gác nhân loại mà chiến.

Tám phương thiên địa ù ù nổ vang, giọng của Diệp Hiên tang thương mà rộng rãi truyền đến, cũng để cho huyết hồn dị thú trốn ở thành phố Giang Nam sợ hãi thét đến chói tai.

Xích xích xích!

Như quần tinh vẫn lạc, lại tựa như tinh hà treo ngược, từng mảnh phù văn màu đỏ vờn quanh người Diệp Hiên, những phù văn này đang nở rộ huyết quang, sau đó lại bỗng nhiên bắn nhanh ra khắp bốn phương tám hướng.

Trên bầu trời là trăm tỉ tinh không, trên tinh không là vũ trụ bất diệt, khi Diệp Hiên đem hạt giống của hi vọng rãi xuống nhân gian, nhân loại có thể đi ra khỏi kiếp nạn này hay không, hoàn toàn quyết định bởi chính bọn hắn.

...

Hạ quốc, Thần Châu.

Một cơn mưa sao băng màu đỏ hiếm thấy xẹt qua bầu trời, từng phù văn đỏ thẫm rơi xuống nhân gian.

Ngoài hoang dã, một người thanh niên trọng thương sắp chết, gần chết thảm ở trong miệng dị thú, lại bị một phù văn dung nhập mi tâm mà khiến cho cơ thể hắn bất chợt xuất hiện huyết quang đáng sợ, bao phủ luôn cả Huyết Thú ở trong đó, càng làm cho Huyết Thú thống khổ kêu rên, biến thành rất nhiều lực lượng bị thanh niên thôn phệ.

Trong thành phố, một thiếu niên tứ chi không trọn vẹn đang bị huyết hồn cắn xé, mà khi một phù văn dung nhập vào cơ thể hắn, đôi mắt của hắn lại bỗng nhiên nở rộ ánh sáng đáng sợ, mà khi miệng một huyết hồn táp tới yết hầu, hắn lại mang theo một nụ cười đáng sợ.

Khắp nơi trên Thần Châu, một màn kỳ tích đang xảy ra, mỗi một phù văn màu đỏ dung nhập vào con người, trong đầu đều vang lên giọng nói của Diệp Hiên.

...

Phương tây, Nguyệt Thần thành.

Trên Bạch Cốt Vương Tọa, kẻ gọi là Nguyệt Thần đang nhìn xa về Phương Đông, đôi mắt xuyên qua tử Kim Hắc bào che lấp nở rộ một tia huyết quang thâm thúy, một âm thanh nỉ non từ trong miệng cô truyền đến.

- Diệp Hiên, ngươi rốt cuộc cũng ngồi không yên.

...

Tại một nơi u ám, một cái đầm đầy máu đang kịch liệt bốc lên, hàng vạn hàng nghìn thi cốt nhân loại ở trong Huyết Đàm kêu gào thảm thiết, thân thể của bọn họ đang khô bại, lại hóa thành từng sợi huyết khí, bị một bóng dáng điên cuồng đáng sợ nuốt chững.

- Diệp Hiên, thế giới này cuối cùng rồi sẽ bị chúng ta hủy diệt, dù là ngươi cũng không thể may mắn tránh khỏi.

...

Núi Đoạn Tràng, chiến trường huyết hải.

Huyết hải vô tận nổi lên sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, tiếng vong hồn kêu khóc vang vọng không dứt, ở trên huyết hải kia, khí tức Nguyên Linh trở nên âm u, hắn giống như xuyên qua chiến trường huyết hải mà nhìn ra xa thành phố Giang Nam, giọng nói sâm lãnh mà khàn khàn.

- Diệp Hiên, khi chút tàn hồn tiên thần này tàn sát người, khi tất cả nhân loại lên tiếng kêu than, thân là một thành viên trong đó, ta rất muốn nhìn một chút xem ngươi sẽ lựa chọn ra sao.

- Cố Hiểu Hiểu!

- Lão sư!

Một bóng dáng thon dài từ trong biển máu đi ra, sắc mặt cô tái nhợt, trong đôi mắt lại không còn là vẻ trong suốt đã từng có, có chỉ là tĩnh mịch cùng một tia huyết sắc.

- Đi đi, rời khỏi chiến trường huyết hải, bây giờ là lúc chúng ta ra tay.

- Vâng, lão sư.

Cả người mặt đồ đen, quanh thân huyết sắc vờn quanh, Cố Hiểu Hiểu bước chậm ở trên huyết hải, dần dần biến mất ở trong mắt Nguyên Linh.

- Diệp Hiên, trận so đấu giữa ngươi và ta chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng ngươi chớ có khiến ta thất vọng.

Nguyên Linh nỉ non tự nói, một nụ cười lành lạnh hiện ra trên khóa miệng của hắn.

...

Thành phố Giang Nam.

Từ lúc Diệp Hiên trở về Giang Nam, thành phố Giang Nam lại được nghênh đón sự an toàn đã lâu không có, tất cả huyết hồn dị thú nằm vùng ở trong thành phố dồn dập thoát đi, lấy thành phố Giang Nam làm trung tâm, trong vòng ngàn dặm, đã không còn huyết hồn dị thú nào nữa.

Khi người ở thành phố phát hiện tình huống này, bọn họ cũng lập tức chuyển nhà đến thành phố Giang Nam, hiển nhiên bởi vì Diệp Hiên tọa trấn Giang Nam, đã làm cho tòa thành thị này trở thành một mãnh tịnh thổ.

Tiểu trúc Thanh Vân, trong diễn võ trường.

Đám người Hoàng bàn tử khoanh chân ngồi đấy, hít thở lấy huyết khí mông lung lưu chuyển ở quanh người bọn họ.

- Thiên địa Mạt Pháp, linh khí đều không con, muốn siêu thoát khỏi phàm nhân, cần phải thôn phệ huyết khí bổ dưỡng chính mình, mà huyết hồn dị thú chính là thuốc bổ tốt nhất của nhân loại.

Bình Luận (0)
Comment