Xoẹt.
Như sóng nước gợn sóng, tựa như gợn sóng tung hoành, từng đạo gợn sóng nở rộ ở hư không, thân hình Diệp Hiên cũng hiện ra.
- Ừ?
Diệp Hiên đột nhiên xuất hiện, sắc mặt thanh niên trên đế tọa đột nhiên biến đổi, tu vi Đại Thánh ầm ầm bộc phát, đôi mắt trong nháy mắt đầy sắc bén nhìn Diệp Hiên.
- Đạo hữu phương nào, dám tự tiện xông vào Thiên Đình?
Không thể không nói, tuy rằng thanh niên này chỉ là tu vi Đại Thánh, nhưng thân ở vị trí Thiên Đế lâu lăm, tâm tính rất trầm ổn, cũng không có kinh hoảng thất thố.
- Nơi này vốn là đạo tràng của ta, tại sao lại tự tiện xông vào?
Diệp Hiên mỉm cười, chậm rãi đi về phía thanh niên.
- To gan, ta là vô thượng đại đế Ngọc Thiên, thống lĩnh Hồng Hoang ba trăm tám mươi triệu năm, ngươi là yêu ma quỷ quái phương nào, dám thốt ra lời ngông cuồng?
Ầm ầm.
Thanh niên uy nghiêm quát lớn, ầm ầm bộc phát tu vi đại thánh, một chưởng đánh tới Diệp Hiên.
- Tính tình tiểu gia hỏa ngươi vẫn hơi nóng nảy nhỉ.
Đối mặt với một kích này, Diệp Hiên ngay cả tu vi cũng lười phóng thích, hắn vẫn như cũ đi về phía trước, chỉ là khí tức trên người đã làm cho thời không cả tòa Thiên Đế cung tĩnh lặng, một kích này của đối phương còn chưa đánh ra liền tiêu tán, cả người đều bị định tại chỗ.
- Ngươi... Ngươi...
Một màn quỷ dị đáng sợ như thế, nhất thời làm cho tiểu gia hỏa này hoảng hốt, hắn hoảng sợ nhìn về phía Diệp Hiên, trong lòng hiện ra kinh hoảng thật lớn.
Khủng khiếp.
Thật kinh khủng.
Hắn cảm giác mình tựa như đối mặt không phải một người, tựa như vạn cổ thanh thiên, đối phương chỉ cần động một ý niệm, đã có thể làm cho hắn hồn phi phách tán mà đi.
Hắn ta là ai?
Hắn ta đến từ đâu?
Số lượng lớn mồ hôi lạnh làm ướt sống lưng hắn, mồ hôi to bằng hạt đậu hiện lên trán, thân hắn không thể động đậy, ngay cả linh khí xung quanh cũng tĩnh lặng.
Loại kinh khủng này quả thực làm cho hắn sợ hãi không thôi, hắn chưa từng thấy qua người nào cường đại như vậy, cho dù lão tổ tông của hắn, cũng không có cho hắn cảm giác đáng sợ như vậy.
Không.
Chỉ sợ lão tổ tông ở trước mặt người này, cũng chỉ là một hạt bụi.
Khi loại ý nghĩ này hiện ra trong lòng, cả thể xác lẫn tinh thần tiểu gia hỏa này đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch không thôi.
- Tiểu tử, không cần sợ, ta chỉ lấy lại đồ của mình.
Diệp Hiên đi tới trước người hắn, khẽ mỉm cười với hắn, sau đó một ngón tay điểm tới bảo tọa Thiên Đế, theo một tiếng vỡ vụn truyền đến, chỉ thấy một viên châu màu đen hiện ra.
Nhận lấy.
Năm ngón tay Diệp Hiên vừa động, viên châu màu đen liền rơi vào lòng bàn tay hắn, đây chính là nhân gian giới hắn ngưng luyện năm đó, bị hắn giấu ở giữa đế tọa, còn có phong ấn thủ hộ năm đó hắn bày ra.
Ngoại trừ Diệp Hiên, không ai biết bí mật này, dù sao nhân gian giới là quê hương của hắn, hắn tự nhiên không có khả năng để cho người khác tiến vào trong đó, phá hư nhân gian giới.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Thanh niên liên tục nói mấy chữ ngươi, lời nói trong miệng rốt cuộc cũng không nói được nữa, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không biết, trong ngai vàng Thiên Đế này dĩ nhiên ẩn giấu một món đồ.
- Nếu ta không nhìn lầm, ngươi hẳn là huyết mạch hậu thế của Khổng Tuyên, đúng chứ?
Diệp Hiên thu lại nhân gian được ngưng luyện, thản nhiên nhìn về phía thanh niên nói.
- Ngươi... Ngươi lại biết tên của tổ tiên?
Tiểu gia hỏa rung động lên tiếng, bởi vì Khổng Tuyên lão tổ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, đã thật lâu thật lâu không có xuất thế.
Hắn cũng chỉ nghe tổ tiên nói, năm đó lúc hắn sinh ra, Khổng Tuyên lão tổ từng xem qua hắn một lần, chỉ nghe tên, không thấy người.
Thấy tiểu tử trước mắt lộ vẻ mặt khiếp sợ, Diệp Hiên thở dài, hắn đã lấy lại nhân gian giới, cũng không cần thiết phải ở lại chỗ này.
- Huyết mạch của ngươi quá mức mỏng manh, ngay cả ngũ sắc thần quang của Khổng Tuyên cũng không có kế thừa, nếu ngươi là hậu nhân cả cố nhân, ta sẽ ban cho ngươi một cơ duyên.
Xoẹt.
Diệp Hiên tiện tay điểm ra một chỉ, nhất thời làm cho huyết mạch trong người thanh niên điên cuồng khởi động, một tiếng nổ lớn truyền đến, ngũ sắc thần quang ở phía sau ầm ầm hiện ra.
Làm xong tất cả, Diệp Hiên xoay người rời khỏi, thời không toàn bộ Thiên Đế cung lại khôi phục bình thường.
- Đệ tử Khổng Phàm, đa tạ đại ân của tiền bối, không biết tiền bối là tên gì, ngài cùng Khổng Tuyên lão tổ có quan hệ gì?
Khổng Phàm vội vàng quỳ gối trên mặt đất hỏi.
Hắn có ngốc đến đâu cũng nhìn ra, Diệp Hiên tất nhiên có lai lịch to bằng trời, kém nhất cũng là nhân vật cùng thời đại với lão tổ Khổng Tuyên, chỉ một ngón tay đã có thể kích phát huyết mạch trong cơ thể hắn, loại thủ đoạn này quả thực nghịch thiên.
- Nếu nhìn thấy Khổng Tuyên, cứ nói Diệp Hiên từng trở về, thay ta vấn an hắn.
Diệp Hiên đã tiêu tán không thấy, chỉ có một đạo âm thanh quanh quẩn bên tai Khổng Phàm.
- Diệp Hiên?
Khổng Phàm kinh ngạc nói nhỏ, sau hơn mười hơi thở, tựa như nghĩ đến một chuyện cực kỳ đội trời?
- Diệp Thiên Đế?
- Hắn... Hắn là Diệp Thiên Đế trong truyền thuyết?
Ầm ầm.
Khổng Phàm kinh hãi không thôi, trong nháy mắt hóa thành một đạo thánh quang biến mất không thấy, chờ hắn lần nữa xuất hiện, trong tay đã xuất hiện thêm một bức tranh loang lổ.
Theo hắn run rẩy mở bức tranh xem, một thanh niên áo đen khuôn mặt lạnh lùng hiện ra, dĩ nhiên giống nhau như đúc so với người vừa rồi xuất hiện.
- Diệp Thiên Đế, ngài ấy thật sự là Diệp Thiên Đế?
Bùm bùm.
Khổng Phàm run rẩy kinh hô, cả người đều mềm nhũn ngã xuống đất, chứng minh tâm tình của hắn khiếp sợ đến mức nào.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, hắn mới bình phục tâm tư, vội vàng đánh ra một đạo thiên đế pháp chỉ, toàn bộ Thiên Đình đều truyền đến chín chín tám mươi mốt tiếng chuông, khuếch tán ra toàn bộ hồng hoang thế giới.