Một hồi đại biến kinh thiên nổi lên ở đất Thần Châu, một cái tên xa lạ mà kinh khủng truyền đến trong tai khắp thế nhân.
Minh Phủ!
Hai chữ đơn giản, đại biểu cho cái chết cùng tuyệt vọng.
Tàn sát, diệt môn, chém tận giết tuyệt, những nơi Minh Phủ đi, cho dù là cổ võ thế gia, hay là đạo gia tự miếu cũng bị dồn dập tàn sát hầu như không còn.
Thế giới hôm nay, huyết hồn dị thú tàn sát bừa bãi, nhân loại đang đi đến hướng diệt vong, mà nếu như chuyện Minh Phủ làm này càng khiến cho thế nhân không hiểu được, dồn dập mắng to Minh Phủ, sẽ khiến chủ nhân Minh Phủ - Diệp Hiên ngày đêm bị nguyền rủa.
Cho đến khi một tin tức động trời truyền đến, triệt để làm cho người dân Hạ quốc xoay mặt nhìn lại Minh Phủ.
Thì ra, mọi việc Minh Phủ làm đến hôm nay đều là vơ vét bí tịch tu luyện của các đại thế lực, mà những bí tịch tu luyện này toàn bộ được in thành sách, phát đến trên tay người dân Hạ quốc.
Mà thế này còn chưa xong, bí pháp thôn phệ huyết khí, một bộ công pháp có thể thôn phệ huyết hồn dị thú cũng được Diệp Hiên vô tư đưa cho người dân Hạ quốc, chân chính để cho bọn họ có năng lực đối kháng cùng huyết hồn dị thú.
Mà các đại thế lực lại cự tuyệt không giao ra công pháp trong môn phái, tất nhiên bọn họ đều đụng phải Minh Phủ tàn sát đẫm máu.
Khi chân tướng này truyền khắp Hạ quốc, vô số người dân lệ rơi đầy mặt, bọn họ quỳ xuống đất dập đầu, miệng hô to tên Diệp Hiên, còn có người vì Diệp Hiên mà thiết lập bài vị trường sinh trong nhà, ngày đêm dâng hương cầu xin.
Thế giới này xuất hiện rất nhiều thần linh, nhưng từ đầu đến cuối, người dân Hạ quốc đều bán tín bán nghi, cho đến khi Diệp Hiên mở ra con đường tiến hóa cho nhân loại, chân chính để cho người dân Hạ quốc nhìn thấy hy vọng sống sót, ở trong lòng bọn hắn, Diệp Hiên chính là vị thần linh duy nhất kia, cũng là thần linh chân chính.
Bất chợt, một danh xưng hận đời vô đối phát ra từ trong miệng người dân Hạ quốc.
Thần Vương Diệp Hiên!
Bốn chữ đơn giản, lại được người dân Hạ quốc tín ngưỡng.
Nếu như nói thế giới này có rất nhiều thần linh, vậy Diệp Hiên chính là vương giả trong thần linh, cũng chỉ có hắn xứng với cái chức vị này.
Một truyền mười, mười truyền một trăm, trăm truyền ngàn, ngàn truyền vạn...
Mênh mông không dứt, hàng trăm triệu người ca tụng, bốn chữ Thần Vương Diệp Hiên này vang lên ở trong miệng người dân Hạ quốc, danh tiếng Diệp Hiên lập tức nhảy lên tới cực đỉnh, tức thì bị thế giới sở chú ý tới.
Diệp Thần Vương!
Sơn hô hải khiếu, thiên địa rung chuyển, chuyện về Diệp Hiên được viết thành truyện ký, để tên của hắn được đưa vào sử sách nhân loại, dù cho là trôi qua vạn vạn năm, người hậu thế cũng sẽ không quên ân tình mà Thần Vương ban tặng.
Mười tám tháng tám, Thần Vương ban ân.
Đây là ngày mà nhân loại mở ra con đường tiến hóa càng là Thần Vương Diệp Hiên cứu rỗi nhân loại, cũng vĩnh viễn trở thành một ngày lễ được thế nhân pháp định.
Mà một ngày này, cũng bị người hậu thế xưng là Thần Vương Sáng Thế.
...
Thành phố Giang Nam, tiểu trúc Thanh Vân.
Diệp Hiên thản nhiên liếc nhìn một quyển sách cổ, khuôn mặt hắn không màng danh lợi lại cực kỳ bình tĩnh, chốc lát lại nhấp một ngụm nước trà, tự có một phen thong thả tự đắc.
- Ừm?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên nhíu mày một cái, vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt.
- Chuyện này... Đây là... lực lượng tín ngưỡng... ?
Diệp Hiên giật mình đứng dậy, mặt mũi bình tĩnh lúc đầu lập tức trở nên ửng hồng, cả người cũng hoàn toàn dại ra.
- Diệp Thần Vương, xin ngài phù hộ Hạ quốc mưa thuận gió hoà, để không hề bị dị thú tàn sát.
- Thần Vương, Lý Chí Quốc tôi xin thề với ngài, hôm nay đệ tử được truyền công pháp, nhất định sẽ cùng huyết hồn dị thú chém giết đến cùng, dù cho có chết cũng không oán không hối.
- Thần Vương đại nhân, trong nhà lão già tôi không có vật gì tốt, chỉ có những quả táo này cung phụng với ngài, chờ tai nạn trôi qua, tôi nhất định sẽ nhắc nhở con cháu hậu thế, ngày đêm dâng hương lễ bái ngài.
Rất nhiều những tiếng cầu xin không ngừng truyền đến bên tai Diệp Hiên, những âm thanh này là tiếng của vạn dân, càng là tiếng của con người, cái lực lượng tín ngưỡng cuồn cuộn không dứt kia hội tụ thành một con sông rộng lớn, lấy tốc độ cực khủng khiếp quán chú tới nguyên thần Diệp Hiên.
Ông!
Hư không ông hưởng, gợn sóng khuếch tán, khí tức Diệp Hiên chợt trở nên hỗn loạn, điều này cũng làm cho hắn không dám thờ ơ, trực tiếp khoanh chân mà ngồi, không ngừng vận chuyển Bất Tử Tiên Kinh, đem những lực lượng tín ngưỡng này hóa thành một dải khí nhè nhẹ mát mẻ, dung nhập vào giữa nguyên thần của mình.
Đầy đủ nửa ngày thời gian trôi qua.
Diệp Hiên bỗng nhiên mở hai mắt ra, một tia tiên quang hiện lên trong tròng mắt hắn, một khí tức cực kỳ tiên linh lại vờn quanh người hắn, điều này cũng làm cho Diệp Hiên nắm chặt hai tay, đáy mắt mơ hồ có một tia kích động.
- Lực lượng tín ngưỡng, dĩ nhiên là lực lượng tín ngưỡng, không nghĩ tới truyền thuyết này lại là thật?
Diệp Hiên nỉ non tự nói, quanh thân tràn ra tiên quang, càng làm cho hắn kích động dị thường.
Cái gì gọi là lực lượng tín ngưỡng?
Lực lượng tín ngưỡng là một loại cảm giác gì đó không nói rõ được cũng không tả rõ được, tín ngưỡng của một người có thể nói là bé nhỏ không đáng kể, nhưng nếu là tín ngưỡng của hàng trăm triệu người ngưng tụ thành cùng nhau, sẽ là một loại lực lượng cực kỳ khủng bố.
Mà loại lực lượng này đối với tu tiên giả lại có cực lớn lợi ích.
Truyền thuyết nói rằng, nếu như lực lượng tín ngưỡng đầy đủ, dù cho không có linh khí thiên địa, tu tiên giả cũng có thể bằng vào lực lượng tín ngưỡng trở thành thần linh, tự mình có được thực lực cực kỳ đáng sợ.