Bởi vì hắn cũng không cách nào xác định, nếu có một ngày có người đạt thành cửu biến kinh thiên chi cảnh, thật sự có thể dẫn dắt sinh linh Thái Cổ siêu thoát ra, chân chính đánh vỡ nguyền rủa diệt thế luân hồi hay không?
Nhìn bộ dáng mê mang của Phi Vũ thần chủ, trong lòng Diệp Hiên âm thầm thở dài, bởi vì hắn đã sớm biết đáp án.
Vạn Cổ Vũ Trụ, bát đại kinh thiên.
Tám vị kinh thiên tuyệt địa giả này được xưng là vạn cổ bất diệt, ngay cả Vạn Cổ Vũ Trụ cũng không thể xóa bỏ bọn họ, nhưng người sống sót vẻn vẹn chỉ là bọn họ.
Mà tam đại niên đại của bọn họ vẫn như cũ biến mất trong diệt thế luân hồi, cho dù kinh thiên tuyệt địa giả cũng không thể ngăn cản.
Cuối cùng cũng chỉ lưu lại truyền thuyết về tam đại niên đại mạnh nhất, đây cũng là bi thống lớn nhất của Vạn Cổ Vũ Trụ.
- Cho dù Cửu Biến Kinh Thiên Giả không cách nào phá vỡ nguyền rủa, nhưng ít nhất chúng ta đã cố gắng, không phải sao?
Bỗng nhiên, Phi Vũ thần chủ mỉm cười khẽ nói với Diệp Hiên.
Ầm ầm.
Khi những lời này lọt vào tai, thần hồn Diệp Hiên chấn động, tâm thần đều kịch liệt rung chuyển, bởi vì hắn cảm nhận được ý chí bất khuất của Phi Vũ.
Đây cũng không phải chỉ ý chí của Phi Vũ, cũng có thể là ý chí của tất cả những người nghịch thiên thời đại Thái Cổ, khiến Diệp Hiên rung động không thể diễn tả.
- Đến đi, ngươi và ta chiến đấu một trận, sống và chết.
Ầm ầm.
Thái cổ thần quang, nghịch thiên nhất chiến, cả người Phi Vũ đều bộc phát ra uy thế nghịch thiên, uy áp Nghịch Thiên nhị biến đáng sợ thăng hoa tận cùng, trận chiến này không chết không thôi, chỉ có cường giả mới có thể tiếp tục sống sót.
- Diệp Hiên, lĩnh giáo!
Giờ khắc này, Diệp Hiên không còn suy nghĩ gì nữa, hắn chắp tay thi lễ với Phi Vũ, cho đối phương đủ tôn trọng, bởi vì Phi Vũ xứng đáng nhận cái lễ này của Diệp Hiên.
Răng rắc.
Táng thiên luân hồi, đại mộng vạn cổ.
Giờ khắc này, cả người Diệp Hiên bộc phát ra lực lượng táng thiên luân hồi, từng đạo ánh sáng luân hồi chợt hiện ra trên người hắn, Táng Thiên Quyết trong cơ thể như núi lửa phun trào, nóng rực, làm cho cả người Diệp Hiên đều ở trên đỉnh cao.
- Giết.
Cơ hồ đồng thời, hai người cất tiếng quát to, sát ý cực tận bộc phát ra, Vạn Cổ Luân Hồi quyền đánh ra, Phi Vũ thần quyết nhộn nhạo, uy thể của hai đại cường giả Nghịch Thiên hoàn toàn bạo phát.
Ầm ầm.
Đạo Cung ầm ầm nổ nát, hai tồn tại nghịch thiên điên cuồng va chạm, từng đạo nghịch thiên thần quang đang tàn sát bừa bãi ra, đây là pháp cùng đạo giao phong, cũng là va chạm giữa sinh tử.
- Thần chủ?
Khi trận đại chiến lần này bộc phát, tứ đại thiên vương, bát đại thần tướng, nhao nhao muốn gia nhập chiến trường, muốn trợ Phi Vũ thần chủ giết chết cường địch.
Nhưng không đợi bọn họ khởi hành, một thân ảnh nhanh chân chắn trước mặt bọn họ, để bọn họ không cách nào gia nhập chiến trường.
- Đây là một trận chiến trong số mệnh của thần chủ, bất luận kẻ nào cũng không được nhúng tay can thiệp.
Người tới là danh thanh y lão giả, hắn tóc bạc râu trắng, ngửa mặt lên trời quan sát Diệp Hiên cùng Phi Vũ chiến đấu, thanh âm vang lên bên tai mọi người.
- Đại trưởng lão?
Tứ đại Thiên Vương, thập nhị Thần Tướng, giờ phút này hai mặt nhìn nhau, bọn họ thật sự nghĩ không ra, hiện giờ cường địch xâm phạm, vì sao đại trưởng lão muốn ngăn cản bọn họ?
Hơn nữa, đại trưởng lão chính là cường giả Nghịch Thiên nhất biến, nếu hắn chịu gia nhập chiến cuộc, hai đại cường giả Nghịch Thiên có thể giết chết Diệp Hiên, vì sao phải để thần chủ một mình chiến đấu?
- Đây là số mệnh của nghịch thiên giả, cũng là nhìn thấy người mạnh hơn sinh ra, chờ các ngươi bước vào Nghịch Thiên cảnh, tự nhiên sẽ hiểu được lời của ta nói hôm nay.
Đại trưởng lão trầm trọng thì thầm.
Ở giữa cường giả Nghịch Thiên có một bí mật lớn, bí mật này chỉ có người Nghịch Thiên cảnh mới biết được, cho nên rất nhiều sinh linh Thái Cổ đều muốn bước vào Nghịch Thiên cảnh, hiện tại đại trưởng lão nói, cũng làm cho mọi người nghĩ đến bí mật này.
Tuy không có đạt tới cấp độ Nghịch Thiên cảnh, bọn họ biết mình không có tư cách biết, giờ phút này bọn họ quan tâm nhất cũng là trận chiến này thắng bại.
Oanh oanh oanh.
Pháp tướng thiên địa, pháp vũ ma thân.
Bầu trời thiên địa, vạn cổ hoàn vũ, hai kình thiên cự nhân lại hiện ra, một quyền một chưởng va chạm, bộc phát ra uy lực trấn diệt vạn cổ, thiên địa vạn vật đều hóa thành tro bụi dưới sự oanh kích của hai người.
Không biết cố ý hay vô ý, Diệp Hiên cùng Phi Vũ chiến đấu, cũng không ảnh hưởng đến Phi Vũ thần triều, cũng làm cho Phi Vũ thần triều bình yên tồn tại.
- Diệp đạo hữu, thần thông của ngươi quả nhiên kinh người, đáng tiếc tu vi của ngươi còn kém ta một bậc.
Gầm lên.
Rống nát thiên địa, tinh thần ngã xuống, Phi Vũ thần chủ gầm thét thiên địa bầu trời, năm ngón tay kia hơi động, từng đạo thái cổ thần văn hiện ra, huyễn hóa thành từng cái miệng lớn cắn nuốt tới Diệp Hiên.
Thân là cường giả Nghịch Thiên nhị biến sắp bước vào tam biến, Phi Vũ thần chủ không thể nghi ngờ là cường đại mà khủng bố, trong lúc chưởng chỉ đánh ra nghịch thiên đại thần thông, đều tạo thành áp lực cực kỳ cường đại cho Diệp Hiên.
- Chiến ý kinh thế, vạn pháp độc tôn, ngươi là một đối thủ đáng kính, đáng tiếc hôm nay ta vẫn muốn giết ngươi.
Vạn Cổ Luân Hồi quyền đang cuồng bạo đánh ra, Đại Mộng Vạn Cổ đang giả lập quỹ tích công phạt của Phi Vũ thần chủ, Diệp Hiên căn bản không có nửa điểm lưu thủ, mỗi một lần ra tay đều là một kích tuyệt sát.
Dưới tình huống tu vi kém đối phương một bậc, Diệp Hiên căn bản không cách nào lưu thủ, hắn cũng không muốn lưu thủ, bởi vì đây là một trận chiến để tiến giai, chỉ có cường giả mới có thể sống đến cuối cùng.