- Đại Viêm thần triều?
Diệp Hiên nhướng mày, khóe miệng lộ ra vẻ quỷ dị, nói:
- Tốt như thế, ngày mai để bản chủ dẫn các ngươi đi tiêu diệt những phản đồ này.
- Các ngươi có thể lui ra.
Diệp Hiên vung tay lên, đám người Đại trưởng lão lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ Diệp Hiên lại không để ý Đại Viêm Thần Triều, nhìn tư thế này dĩ nhiên muốn chuẩn bị khai chiến.
- Thần chủ hãy suy nghĩ lại, Đại Viêm thần chủ hắn chính là Nghịch Thiên tam biến...
Không đợi đại trưởng lão nói xong, Diệp Hiên vẻ mặt lạnh lùng, nói:
- Lui ra.
- Vâng.
Sắc mặt đại trưởng lão nặng nề, nhưng cũng có chút hiểu rõ tính tình của Diệp Hiên, chỉ có thể mang theo mọi người Phi Vũ thần triều rời khỏi Đạo Cung.
Theo đám người Đại trưởng lão rời khỏi, một tia cười lạnh tàn khốc bạo ngược hiện ra trên mặt hắn, một tia sát khí trong trẻo lạnh lùng lặng lẽ xẹt qua ở trong mắt hắn.
- Đại Viêm thần chủ?
- Giết chính là ngươi.
Diệp Hiên cười tàn khốc, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn, đây mới là mục đích chân chính của hắn.
Trong thực tế, từ lúc Diệp Hiên truyền pháp chỉ ép buộc tám phương đại giáo, hắn đã bức đại giáo tám phương tạo phản, không thật sự muốn tám phương đại giáo sẽ nạp cống ngàn vạn nguyên thạch.
Bởi vì căn bản là không thực tế, tám phương đại giáo cũng không lấy ra được.
Kế hoạch của Diệp Hiên rất đơn giản, chỉ cần tám phương đại giáo dám tạo phản, bọn họ tất nhiên sẽ liên hệ với thần triều khác.
Như thế Diệp Hiên cũng có cớ, diệt môn toàn bộ tám phương đại giáo phía dưới, cướp bóc tất cả thiên địa nguyên thạch.
Sau đó, mục tiêu của hắn chỉ thẳng vào Đại Viêm thần triều, trực tiếp tiêu diệt thần triều của đối phương, cướp đi tất cả thiên địa nguyên thạch của bọn họ, thậm chí hết thảy Thái Cổ thần vật có thể tăng cường tu vi.
Đây chính là kế hoạch của Diệp Hiên, bởi vì chỉ có không ngừng chinh chiến cướp đoạt, mới có thể dùng thời gian nhanh nhất để hắn đạt tới nghịch thiên cửu biến.
Về phần đồ môn diệt nhà, loại hành vi giết gà lấy trứng này, Diệp Hiên xem ra cũng không có gì.
Bởi vì hắn căn bản sẽ không tọa trấn Phi Vũ thần triều, càng không muốn làm thần chủ gì, hắn chỉ muốn bản thân cường đại, những sinh linh khác chết hay không chết có quan hệ gì với hắn?
Bất kỳ kẻ nào cũng chỉ là quân cờ của hắn, vì có thể nhanh chóng tăng cường tu vi bản thân, hắn cũng không quan tâm sinh tử của những quân cờ này.
Mà đây chính là điểm không giống giữa hắn và Phi Vũ.
Phi Vũ quá mức nhân từ, dẫn dắt Phi Vũ thần triều cần cù khẩn thiết, tuy rằng cũng ép buộc các đại giáo phía dưới, nhưng vẫn cho bọn họ không gian sinh tồn tu luyện.
Nhưng Diệp Hiên cũng không phải Phi Vũ, hắn cũng mặc kệ sinh linh phía dưới sống chết, chỉ cần có thể làm cho hắn dần dần trở nên mạnh mẽ, cho dù chết hàng tỷ sinh linh, hắn cũng sẽ không để ý.
Hơn nữa, Diệp Hiên biết tương lai, vô cùng hiểu rõ một chuyện, khi kiếp nạn diệt thế luân hồi đến, ngoại trừ ba vị kinh thiên tuyệt địa của Thái Cổ, những sinh linh khác tất cả đều phải biến mất.
Dù sao bọn họ sớm muộn gì cũng phải chết, Diệp Hiên lại càng sẽ không có gánh nặng gì, ở trong thế giới Thái Cổ chỉ có tăng cường bản thân, mới là chính lý.
...
Ngày hôm sau.
Thái Dương Tinh dâng lên, ánh mặt trời chiếu khắp đại địa.
Đông —— đông —— đông.
Chiến cổ động trời đang ầm ầm lôi động, kim vân che trời đang dâng lên, vô biên vô hạn thân ảnh đứng trên kim vân, sát khí đáng sợ phóng thẳng lên trời.
Thần triều lâm trần, sát sinh thiên địa.
Diệp Hiên một thân hắc y, cũng không có mặc pháp bào thần chủ, bởi vì hắn khinh thường loại phô trương phù hoa này.
Đại trưởng lão đứng bên cạnh hắn, tứ đại thiên vương hộ vệ trái phải, bảy đại thần tướng suất lĩnh ức vạn thần binh, loại đội hình này quả thực kinh thiên động địa.
- Gió nổi lên.
Ô.
Ống tay áo đại trưởng lão hơi động, thân là tồn tại Nghịch Thiên nhất biến, ngoại trừ Diệp Hiên hắn chính là người mạnh nhất Phi Vũ thần triều.
Gió nổi mây bay, thiên địa biến sắc, mây vàng che khuất bầu trời ầm ầm lăn qua, mang theo mọi người của Phi Vũ thần lướt nhanh qua trời.
...
Giết.
Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, cũng không có nói ra bất kỳ lời nào, chỉ có giết chóc vô biên hiện ra ở ức vạn dặm lãnh thổ.
Thần binh tung bay đầy trời đầy đất đang đánh giết mà xuống, thiên địa đều hóa thành chiến trường huyết hải, mưa máu tung bay rơi xuống, càng kèm theo tiếng kêu thảm thiết thê thảm của sinh linh Thái Cổ.
Diệp Hiên đứng trên đám mây, hắn lạnh nhạt nhìn cảnh tử vong của sinh linh Thái Cổ, trong mắt càng không có chút dao động, chỉ có một tia vô tình lóe lên.
Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm.
Trên con đường leo lên đỉnh cửu thiên, chỉ có hạ quyết tâm tàn sát ức vạn, mới có thể đạp thi cốt áp đảo vạn cổ vũ trụ.
Vứt bỏ thương hại, lương thiện cũng phải vứt bỏ, chỉ có một trái tim tàn nhẫn, mới có thể làm cho mình vạn pháp bất xâm.
- Phi Vũ to gan, ngươi muốn khai chiến với Đại Viêm thần triều chúng ta sao?
Một đạo thần quang xẹt qua chân trời mà đến, người này mặc chiến giáp màu lửa đỏ, phía sau mở ra thập đại Thiên Môn, hiển nhiên chính là cường giả của Đại Viêm thần triều.
- Giết hắn.
Diệp Hiên cũng không thèm liếc mắt nhìn người này một cái, vẻn vẹn chỉ phun ra hai chữ.
- Muốn chết.
Ầm ầm.
Không cần Diệp Hiên ra tay, đại trưởng lão khinh miệt lên tiếng, năm ngón tay ầm ầm thoát ra, vị sứ giả Đại Viêm thần triều này trong nháy mắt bị bóp nát ở trong thiên địa, chết ngay cả cặn xương cũng không còn lại chút nào.
Giết chóc tiếp tục, thiên địa đang kêu rên, ngàn vạn dặm thiên địa đều hóa thành huyết sắc.