Diệp Hiên nhìn lên Thái Hạo hư không, cả người biểu hiện không gợn sóng, cũng không vì bước vào cửu biến kinh thiên mà có bất kỳ kích động nào.
Hết thảy giống như nước chảy thành sông, hết thảy đều hiện ra tự nhiên như vậy, chỉ là đôi mắt Diệp Hiên dị thường thâm sâu.
Bởi vì cho dù hắn đột phá bước vào kinh thiên tuyệt địa, có thể chân chính cảm nhận được tâm tình 'Hoang'.
Kinh thiên tuyệt địa, vạn cổ khó diệt.
Cho dù Vạn Cổ Vũ Trụ Luân Hồi tan vỡ, cũng khó chôn diệt người tu luyện đến Kinh Thiên Tuyệt Địa. Đây là cảm thụ xác thực của Diệp Hiên.
Nhưng Diệp Hiên cũng phát hiện ra một chuyện, hắn cảm giác mình bị nhốt trong một cái lồng vô hình, hắn muốn thoát khỏi cái lồng vô hình này, nhưng lại không tìm được phương hướng tránh thoát.
- Ngươi cảm nhận được rồi chứ, cỗ áp lực vô hình kia vẫn luôn đè lên người chúng ta, chỉ có phá vỡ trói buộc này, chúng ta mới có thể đạt được siêu thoát chân chính.
'Hoang' thản nhiên nói.
- Ta sẽ thành công.
Ánh mắt Diệp Hiên thâm sâu mà xa xôi, hắn ngước nhìn Thái Cổ Thiên Khung, khóe miệng hắn lộ ra một tia mỉm cười.
- Kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu?
Suy nghĩ Diệp Hiên trở về.
- Không phải chúng ta, mà là ngươi.
Hoang nở nụ cười, hắn cười có chút tiêu điều cô tịch, càng mang theo một tia ưu thương thản nhiên, trên mặt dâng lên nụ cười ly biệt.
- Ta?
Diệp Hiên hơi ngẩn ra, có chút không rõ ý của 'Hoang'.
- Ta nên biến mất, con đường còn lại sẽ do ngươi đi.
'Hoang' nói thẳng.
- Biến mất?
Diệp Hiên đột nhiên cả kinh, hắn có chút không hiểu ý của 'Hoang'. Lúc này, đại kiếp nạn Thái Cổ Luân Hồi diệt thế còn xảy ra, dựa theo quỹ tích lịch sử mà nói, 'Hoang' sẽ sống đến thời thượng cổ, cho đến khi Luân Hồi biến mất mới đúng.
Vì sao bây giờ lại nói với mình, hắn sắp biến mất?
- Ngươi quên, ta là ngươi, ngươi là ta à.
Hoang mỉm cười, chỉ là những lời này, nhất thời làm cho đầu óc Diệp Hiên chấn động, đã hiểu rõ ý của 'Hoang'.
Hắn chính là Hoang, Hoang chính là hắn.
Hiện giờ hắn hóa thành kinh thiên tuyệt địa, pháp cùng đạo kiếp này đại thành, hai đời mình đã viên mãn, hiện tại chỉ thiếu pháp cùng đạo tương lai còn chưa xuất hiện.
- Hoang là Diệp Hiên, Diệp Hiên cũng Hoang, con đường phía sau phải do ngươi tự mình đi.
Ngay sau đó, chuyện kinh người xuất hiện.
Vạn cổ hoang vu, thiên địa phiêu linh.
Thân thể 'Hoang' bắt đầu vỡ ra, sau đó từng bước từng bước đi về phía Diệp Hiên, Diệp Hiên rốt cuộc cũng hiểu rõ tâm ý của 'Hoang', cũng đang đi về phía 'Hoang'.
Ù ù.
Hai bóng dáng bắt đầu chồng lên nhau, một tia khí tức vạn cổ hoang vu kết hợp với Táng Thiên Luân Hồi chi quang, một cỗ ba động cực kỳ khủng bố mơ hồ nở rộ trong cơ thể Diệp Hiên.
Hai thế trong một.
Bốn chữ đơn giản, lại nặng như Vạn Cổ Vũ Trụ.
Thì ra, khi Diệp Hiên bước vào kinh thiên tuyệt địa, 'Hoang' đã hoàn thành sứ mệnh của hắn, hắn chỉ là quá khứ của Diệp Hiên, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ kiếp này của mình.
'Hoang' biến mất.
Từ nay về sau thế gian không còn tồn tại Hoang, chỉ có Diệp Hiên kiếp này vẫn còn sống đến lâu dài.
- Thì ra là như thế.
Trời đất tối tăm, vạn pháp yên lặng.
Diệp Hiên từ từ mở hai mắt ra, trong miệng truyền đến tiếng thì thầm, hắn đã hiểu được tư tưởng của kiếp trước, con đường còn lại phải dựa vào chính hắn mà đi.
Hóa quá khứ.
Ầm ầm.
Vạn cổ hoang vu, kinh thiên tuyệt địa.
Một môn cấm kỵ thiên pháp kinh thiên tuyệt địa đang được thi triển, cả người Diệp Hiên đều tản mát ra khí tức vạn cổ hoang vu, cả người hắn thế mà hóa thành 'Hoang'.
Hóa quá, hóa ra chính là kiếp trước.
Lịch sử sẽ không thay đổi, cho nên Diệp Hiên chính là 'Hoang', con đường kế tiếp hắn cũng phải dùng thân phận 'Hoang' để đi lại ba đại niên đại.
Giống như 'Hoang' đã nói, Diệp Hiên là 'Hoang', 'Hoang' cũng là Diệp Hiên.
Hoang Thiên Pháp, Táng Thiên Quyết.
Pháp và Đạo của hai đời đã viên mãn, chỉ có pháp và đạo của tương lai còn chưa xuất hiện.
Hô.
Diệp Hiên chắp tay mà đứng giữa thiên địa, hắn từ từ phun ra một ngụm trọc khí, khí tức vạn cổ hoang vu xẹt qua thiên địa khung thương, trong những ngày tiếp theo, hắn chính là hoang cổ đệ nhất cường giả.
Ngưng tụ pháp và đạo của hai đời, nhìn khắp cổ kim ai có thể địch?
Giờ khắc này, Diệp Hiên tự tin hắn là vạn cổ vô địch, tuy rằng pháp cùng đạo hai đời không thể hòa hợp, thế nhưng trong cơ thể hắn có thể ẩn chứa tu vi kinh thiên tuyệt địa.
Ầm ầm.
Đột nhiên.
Thái Cổ Kiếp Quang, kinh thiên tuyệt địa, một tia bạch y tuyệt thế xuất hiện ở phía sau Diệp Hiên, tuy rằng Diệp Hiên không có quay đầu lại, nhưng đã biết người tới là ai.
- Ngươi giết Tịch Dao.
Vẻ mặt Thái Sơ trong trẻo lạnh lùng, một tia tức giận nở rộ từ trong mắt hắn, thái cổ kiếp quang đáng sợ lóe lên kinh người, sát khí khuynh thế tập trung vào trên người Diệp Hiên.
- Nàng không có chết, chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi, cuối cùng có một ngày nàng sẽ tỉnh lại.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Hoang, ta muốn giết ngươi báo thù cho nàng.
Thái Sơ lạnh lùng nói.
- Ngươi không thể giết ta, bởi vì ngươi không phải đối thủ của ta.
Diệp Hiên nhíu mày, hắn cũng không muốn giao thủ với 'Thái Sơ', bởi vì bất kể bởi vì Tịch Dao, hay vì Liễu Bạch Y hậu thế, hắn đối với Thái Sơ đều có một loại cảm giác không thể nói thành lời.
Ầm ầm.
Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, 'Thái Sơ' vẫn ra tay, thân là Thái Cổ đệ nhất thần vương, còn cường đại hơn 'Thái Thương' một bậc.
Đáng tiếc, kết quả của trận chiến này đã định trước.
Đừng nói Diệp Hiên đã cửu biến kinh thiên, chỉ là tu vi một đời 'Hoang', là có thể trấn áp 'Thái Sơ'.
Trận chiến này đánh ba ngày ba đêm, cuối cùng kết thúc với thất bại của 'Thái Sơ'.