Bang bang.
'Thái Sơ'.
Hắn áo trắng nhiễm máu, bi thương rống to.
Hắn điên cuồng oanh kích Diệt Thế ma bàn đang rơi xuống, nhưng lại không cách nào đánh nát thứ diệt thế này, chỉ có thể nhìn diệt thế ma bàn không ngừng mài mòn Thái Cổ Thế Giới.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên sừng sững tron thiên địa hư không, hắn thản nhiên nhìn thế giới Thái Cổ đang không ngừng tan vỡ, càng nhìn thấy 'Thái Sơ' bi phẫn rống giận, trong mắt lại không nổi lên bất kỳ gợn sóng gì.
- Mệnh của ta do ta không khỏi trời.
Ầm ầm.
Thái Sơ rống giận dữ, từng đạo thái cổ kiếp quang hóa thành công phạt khủng bố nhất, không ngừng đập tới diệt thế ma bàn, thậm chí muốn đánh nát Luân Hồi chi môn.
Đáng tiếc, tất cả đều quá mức vô lực, Luân Hồi diệt thế vẫn tiếp tục như cũ, Thái Sơ căn bản không cách nào ngăn cản.
- Được rồi.
Một tiếng khẽ nói truyền đến trong thiên địa, thiên địa trong nháy mắt biến ảo, 'Thái Sơ' trong nháy mắt bị Diệp Hiên chụp đến bên người.
- Đừng uổng phí năng lực, ngươi không thể ngăn cản.
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng, cũng đang trấn an tâm tình đang bạo động của 'Thái Sơ'.
- Tại sao?
- Tại sao ngươi không ngăn cản?
Thái Sơ căm hân rống to, đang chất vấn Diệp Hiên, bởi vì người trước mắt là hoang cổ đệ nhất cường giả, có thể nói là người cường đại nhất Vạn Cổ Vũ Trụ.
- Ta từng nói qua, bản thân Kinh Thiên Tuyệt Địa chỉ có thể không chết, nhưng lại không cách nào phá vỡ nguyền rủa luân hồi, nếu thật sự muốn phá vỡ nguyền rủa luân hồi diệt thế, vậy thì cần đột phá Kinh Thiên Tuyệt Địa.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Đột phá kinh thiên tuyệt địa?
Thái Sơ kinh ngạc không nói nên lời, hắn ngơ ngác nhìn thế giới Thái Cổ không ngừng hủy diệt, một chút tự giễu hiện ra từ trong ánh mắt của hắn.
- Thì ra ngươi vẫn luôn biết, cho nên ngươi đang đi con đường vượt qua kinh thiên tuyệt địa?
Thái Sơ rốt cục tỉnh táo lại, vẻ mặt hắn nghiêm trang nhìn Diệp Hiên, đang chờ Diệp Hiên cho hắn một đáp án.
- Kinh Thiên Tuyệt Địa đã là điểm cuối cùng ủa tu sĩ, muốn siêu việt Kinh Thiên Tuyệt Địa, vậy thì cần chuyển thế tái tu, có lẽ còn có thể có một tia hy vọng.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Chuyển thế tái tu?
Thái Sơ thì thầm, trải qua Diệp Hiên nhắc nhở, hắn giống như nhìn thấy một tia hy vọng.
Nhìn bộ dáng trầm tư của 'Thái Sơ', Diệp Hiên biết mục đích của mình đã đạt được, bởi vì 'Thái Sơ' sẽ lựa chọn chuyển thế tái tu, Liễu Bạch Y đời sau cũng sẽ xuất hiện.
- Đi thôi.
Diệp Hiên vỗ vỗ bả vai Thái Sơ, bước ra một bước biến mất trong thiên địa.
...
Đây là một mảnh thế giới hư vô, chỉ có số lượng lớn sương mù xám xịt tràn ngập trong đó, trừ chuyện đó ra không còn gì khác.
Hai bóng dáng đứng ở giữa biển sương mù, chính là Diệp Hiên cùng Thái Sơ hai người.
Đây là cảnh tượng sau khi thế giới Thái Cổ vỡ vụn, hết thảy đều bị đánh trở về điểm ban đầu, khi những sương mù này bắt đầu tiến hóa thế giới thiên địa, thời đại thượng cổ sẽ sinh ra.
Nơi này là nơi khởi đầu, nơi này cũng là Luân Hồi táng địa, hết thảy bắt đầu ở chỗ này, hết thảy cũng chấm dứt ở chỗ này.
…
Bốn phương trên dưới, vô biên vô hạn.
Trong phiến thiên địa hư vô chưa khai này, không có khái niệm, hết thảy đều hóa thành hư vô, ngoại trừ kinh thiên tuyệt địa giả, bất kỳ sinh linh nào cũng không thể tồn tại.
Thái Sơ đi rồi.
Không biết đi đâu, hắn dọc theo một con đường hư vô đi xa, nói cho Diệp Hiên biết phải đi tìm bản chất của thế giới hư vô này.
Diệp Hiên cũng không có giữ lại, hắn một mình ngồi xếp bằng giữa hư vô, cả người như hòn đá ngoan cố vạn cổ Bất Hủ, đang xem xét pháp và đạo của bản thân.
Hoang Thiên Pháp, Táng Thiên Quyết?
Kiếp trước, kiếp này?
Hai câu này không ngừng quanh quẩn trong đầu Diệp Hiên, hắn mơ hồ cảm giác mình bắt được cái gì đó, nhưng lại không bắt được một tia linh quang kia.
Diệp Hiên đang ngộ đạo, hắn đang ngộ pháp và đạo của tương lai.
Trong thế giới hư vô vĩnh cửu này, điều duy nhất hắn có thể làm là tìm hiểu về tương lai, bởi vì đây là một bước cực kỳ quan trọng đối với hắn.
Hai đời hợp nhất, hắn đã đạt tới trạng thái mạnh nhất, giờ phút này hắn tuy rằng thi triển hóa quá khứ, hóa thành Hoang, nhưng cũng chỉ là bởi vì tuân theo quỹ tích lịch sử mà thôi.
- Hóa tương lai.
Ầm ầm.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói, một bóng dáng thản nhiên tách ra từ trong cơ thể hắn, khoanh chân ngồi đối diện như hắn không tiếng động, không nói nên lời.
Cơ thể tương lai.
Hư vô mờ ảo, biến ảo khó lường.
Hóa tương lai pháp của hắn là một môn cấm kỵ thiên pháp không trọn vẹn, bởi vì tương lai hư ảo bất định, căn bản không thể thực chất hóa, cho nên tạo thành hóa tương lai không trọn vẹn.
- Kiếp trước thành đạo ở Hoang Cổ, kiếp này ta Kinh Thiên tại Thái Cổ, cơ hội cho tương lai chẳng lẽ ở Thượng Cổ sao?
Diệp Hiên nhìn hư ảnh tương lai trước người, lông mày nhíu chặt cùng một chỗ.
Tam đại niên đại, tam thế kinh thiên.
Diệp Hiên mơ hồ bắt được khế cơ này, nhưng hắn vẫn cảm thấy mờ mịt như cũ, bởi vì pháp cùng đạo của tương lai thân đều không thể nhìn thấy được, chỉ là một chút tương lai hư ảo kia, thật sự làm cho hắn bắt không được.
Ù ù.
Chợt, đang lúc Diệp Hiên trầm tư, hư ảnh tương lai ngồi xếp bằng trước người hắn đang biến ảo bất định, sương mù xám xịt xung quanh lại hội tụ về phía hư ảnh tương lai.
- Đây là... ?
Diệp Hiên cả kinh, hắn ngưng thần nhìn về phía hư ảnh tương lai, chỉ thấy xung quanh sương mù xám xịt giống như ẩn chứa một loại lực lượng thần bí nào đó, lại làm cho bóng dáng tương lai huyễn diệt bất định đang ngưng trệ.
- Nơi này là điểm khởi đầu của Vạn Cổ Vũ Trụ, cũng là điểm cuối của Vạn Cổ Vũ Trụ, sinh tử huyễn diệt đều nằm trong một ý niệm?