Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 2652 - Chương 2652: Bình Tĩnh Trước Bão Táp

Chương 2652: Bình tĩnh trước bão táp Chương 2652: Bình tĩnh trước bão táp

Diệp Hiên cười âm độc, bước ra từng bước biến mất không thấy, một tòa thiên địa phong cấm giam cầm Uyên ở đây. Cho dù Thái Sơ muốn cứu hắn, cũng cần thời gian cực kỳ dài.

Sau một nén nhang.

Diệp Hiên trở về, chỉ là bên cạnh hắn có thêm một thứ.

Không.

Không phải là một thứ đó.

Phải nói là một con chó cái.

Một con chó cái to lớn, toàn thân đầy bẩn thỉu.

Diệp Hiên dắt đại hắc cẩu đi về phía Uyên, chỉ là nụ cười trên mặt cực kỳ quỷ dị, thậm chí còn khiến Uyên và Thái Sơ rùng mình.

- Hoang, ngươi muốn làm gì?

Không biết vì sao, nhìn thấy con chó này, trong lòng Thái Sơ sinh ra một cỗ cảm giác cực kỳ không tốt, thậm chí da đầu đều hơi tê dại.

- Trong tay ta có một viên đan dược, loại đan dược này ở thế gian được xưng là xuân dược, ta vừa mới cho con đại hắc cẩu này uống vào, giờ phút tinh lực này nó tràn đầy, đang muốn tìm một đạo lữ song tu.

Diệp Hiên khẽ cười nói.

Gâu.

Quả nhiên, con cho dưới thân Diệp Hiên đang lộ ra hai mắt đỏ ngầu, giờ phút này đang nhìn chằm chằm Uyên, phát ra tiếng sủa đầy hưng phấn.

- Ngươi... Ngươi...

Sắc mặt Thái Sơ trắng bệch, trong nháy mắt hiểu rõ suy nghĩ của Diệp Hiên, cả người đều kinh hãi nói không nên lời.

- Không... Ngươi không thể làm điều đó.

Ngay sau đó, Uyên hoảng sợ thét chói tai, hắn vốn không muốn lên tiếng, nhưng khi hắn hiểu rõ suy nghĩ của Diệp Hiên, bộ lông của hắn đều xù lên đầy hoảng sợ, trong mắt hiện ra vẻ cực kỳ sợ hãi.

Xúc phạm.

Một sự xúc phạm thật lớn.

Sống không bằng chết, tuyệt đối sống không bằng chết.

Giờ phút này, Uyên hoảng sợ lùi lại, trong mắt hắn đều là vẻ sợ hãi, hắn thật sự sợ, cái gọi là cốt khí cùng kiêu ngạo cũng hoàn toàn biến mất.

Nếu hắn thật sự xả ra chuyện gì với con chó cái này, anh danh một đời của hắn không còn sót lại chút gì, cho dù tương lai hắn có thể trở thành kinh thiên tuyệt địa, vậy còn có thể diện gì sống trên đời?

- Ta cho, ta cho ngươi!

Uyên gào thét vì tức giận, đối mặt với thủ đoạn tàn khốc ác độc của Diệp Hiên, hắn chỉ có thể lựa chọn khuất phục.

- Ha ha ha.

Diệp Hiên nở nụ cười, hắn cười vô cùng hài lòng, khóe miệng đều lộ ra một chút độ cong, càng thân thiện vỗ vỗ đầu chó của Uyên.

Ông.

Trong phút chốc.

Một vầng sáng lóe lên trên người Uyên, chờ sau khi hào quang tiêu tán, Uyên rốt cục khôi phục thân thể.

- Ngươi sớm ngoan ngoãn nghe lời như vậy, sao vi huynh lại ra hạ sách này chứ?

Diệp Hiên cười ha hả, ôm lấy vai Uyên nửa đùa nửa thật.

- Tuy nhiên huynh đệ ngươi có thể yên tâm, vi huynh chỉ hù dọa ngươi thôi, cũng sẽ không làm ra chuyện bỉ ổi này, quả thật sự muốn ngươi và đại hắc cẩu này kết thiện duyên.

Phanh.

Diệp Hiên cười nói ra lời này, một cước đá đại hắc cẩu dưới chân nổ tung, trên mặt càng mang theo vẻ áy náy.

Hô - Hô – Hô.

Sắc mặt Uyên tái nhợt như tờ giấy, hắn đang thở kịch liệt hổn hển, tâm tình sợ hãi vẫn không được giảm bớt, thậm chí thân thể cũng đang không tự giác run rẩy.

Đối với vẻ hiền lành của Diệp Hiên, Uyên là một ngàn một vạn không tin, hắn dám vạn phần xác định, nếu như mình không khuất phục thỏa hiệp, kết cục của hắn sẽ cực kỳ thê thảm, anh danh cả đời cũng sẽ không còn sót lại chút gì.

Loại người tàn nhẫn chuyện gì cũng có thể làm ra, Uyên xem như đã hiểu rõ thủ đoạn của Diệp Hiên, thậm chí trong lòng cũng lần đầu tiên dâng lên cảm giác sợ hãi.

Sợ hãi.

Hai chữ này cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trên người Uyên, thậm chí hắn căn bản không hiểu được ý nghĩa của hai chữ này.

Nhưng bây giờ Uyên rốt cuộc cũng hiểu được cái gì là sợ hãi. Giờ phút này hắn thật sự vừa hận vừa sợ Diệp Hiên, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn.

Hạng người dùng đủ thủ đoạn hung tàn ngoan độc, không phải tu vi cảnh giới có thể trình bày, mà là tâm tính đủ độc đủ ngoan, có thể làm ra chuyện người thường đều không thể lý giải.

'Uyên' phục rồi.

Hắn thật sự phục, từ giờ khắc hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Hiên, trong lòng hắn đã bị gieo một hạt giống sợ hãi đối với Diệp Hiên.

- Hoang, coi như ngươi tàn nhẫn, hôm nay ta nhận thua.

Uyên run giọng nói nhỏ, hắn cũng không dám nói gì, dù sao tu vi bản thân cách xa Diệp Hiên. Nếu thật sự chọc giận đối phương, hắn cũng không muốn trải qua chuyện vừa rồi.

- Ha ha ha.

Diệp Hiên cười dối trá, trên mặt vẫn mang theo áy náy nói:

- Huynh đệ chớ như thế, nếu ngươi thật sự hận vi huynh, đợi đến khi Cửu Biến Kinh Thiên tìm ta một trận thanh lý là được.

Diệp Hiên nói tới đây hơi dừng lại, sắc mặt trong nháy mắt âm lãnh, nói:

- Tuy nhiên trước đó, huynh đệ có nên giao Cửu Kiếp Thiên Uyên Pháp cho vi huynh hay không?

Diệp Hiên nói biến sắc liền biến sắc, điều này làm cho tâm thần Uyên run lên. Mặc dù hắn phẫn hận thủ đoạn của Diệp Hiên, nhưng vẫn khuất phục, chỉ có thể giao Cửu Kiếp Thiên Uyên pháp.

- Cho ngươi.

Ông.

Một phù văn hắc ám lóe lên ở mi tâm 'Uyên', sau đó bắn ra, trực tiếp bị Diệp Hiên tiếp nhận trong tay.

- Ha ha ha.

- Huynh đệ quả nhiên rất có thành ý, vậy vi huynh sẽ vui lòng nhận lấy.

Diệp Hiên cười ha ha, cực kỳ hài lòng thu Cửu Kiếp Thiên Uyên pháp, hắn chỉ đơn giản điều tra một phen đã xác nhận pháp môn này là thật.

Tu luyện tới cảnh giới Diệp Hiên, tự nhiên có thể dễ dàng phân biệt pháp và đạo giả, nhất là loại pháp môn đỉnh phong vạn cổ như Cửu Kiếp Thiên Uyên pháp.

Hơn nữa, Diệp Hiên cũng vô cùng tin tưởng, Uyên không dám giở trò quỷ. Dù sao giờ phút này hắn cũng đã thật hoảng sợ. Nếu để Diệp Hiên phát hiện Cửu Kiếp Thiên Uyên pháp có vấn đề, bản thân hắn cũng phải chịu đại kiếp nạn.

Bình Luận (0)
Comment