Uyên cũng không muốn lãng phí tu vi vừa mới khôi phục, phải biết rằng cứu sống nữ tử trong quan tài, không chỉ là vấn đề hao tổn tu vi, thậm chí thần hồn bản thân cũng bị ảnh hưởng.
- Vậy ngươi là cứu hay không?
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
Cảm nhận được ý tứ Diệp Hiên có chút không tốt và mang theo uy hiếp. Sắc mặt Uyên giận dữ định phát tác, nhưng vẫn nhịn xuống.
- Nếu ta đã đồng ý với ngươi, vậy tự nhiên muốn cứu.
Uyên lạnh lùng lên tiếng, sau đó năm ngón tay giơ lên, Hắc Ám Luân Hồi ánh sáng đang nở rộ, trực tiếp bao phủ Tịch Dao.
- Ngươi...
Sắc mặt Thái Thương biến đổi, sợ Uyên gây bất lợi cho Tịch Dao, vội vàng ra tay ngăn cản.
Nhưng không đợi hắn ra tay, Diệp Hiên đã đè bả vai hắn lại, sau đó lắc đầu với hắn, lúc này mới làm cho 'Thái Thương' an tĩnh.
Diệp Hiên rất hiểu 'Uyên'. Người này tuy cuồng vọng muốn chết, nhưng không phải hèn hạ. Huống hồ lúc này hắn có mặt ở đây, cho dù Uyên muốn giở trò gì, vẫn không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Mấy chục hơi thời gian trôi qua, Hắc Ám Luân Hồi biến mất, Uyên cũng thu hồi bàn tay, lông mày lại nhíu chặt cùng một chỗ.
- Thế nào rồi?
Đôi mắt Diệp Hiên híp lại nói.
- Một kích năm đó của ngươi đánh nát thần hồn của nàng, cũng may ngươi dùng đại pháp lực giữ lại một tia hồn phách cuối cùng, điều này cũng làm cho nàng có một đường sinh cơ, tuy nhiên muốn cứu nàng sống lại, trong đó khó khăn cực lớn, cần ngươi và ta liên thủ thi pháp, có lẽ có thể thành công.
Uyên trầm giọng nói.
- Được.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, sau đó bảo mọi người lui ra. Hắn và Uyên cũng kề vai sát cánh, cả người từ từ tỏa ra khí tức vĩnh hằng đáng sợ.
- Hắc Ám Luân Hồi, thần hồn quy nhất.
Ầm ầm.
Chuyện kinh khủng xảy ra.
'Uyên' thân hóa Hắc Ám Luân Hồi, cả người hắc ám thâm thúy đến đáng sợ, Luân Hồi áo nghĩa hiện ra ở trong vực sâu, càng là kinh khủng nghịch chuyển.
- Vĩnh hằng quy nhất.
Ông.
Cả người Diệp Hiên đều phát sáng, pháp cùng đạo của ba đời đang nở rộ, hắn vốn tu luyện pháp môn Luân Hồi, giờ phút này cộng thêm tu vi tam thế, phát ra uy năng cực kỳ kinh người.
Hai đại nửa bước vĩnh hằng cùng ra tay, lực lượng phát ra ảnh hưởng đến toàn bộ vũ trụ hỗn độn, thậm chí ảnh hưởng đến vạn cổ thời không.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Từng đạo thiên địa lưu quang hiện ra trong vũ trụ hỗn độn, sau đó hóa thành mưa sao băng kinh người hiện ra ở trong nơi khởi nguyên.
Đây là mảnh vỡ linh hồn vạn cổ của Tịch Dao, lúc này Diệp Hiên và Uyên liên thủ thi pháp, đang ngưng tụ thần hồn cho nàng, thủ đoạn quả thực vạn cổ chưa có.
Thật ra, dựa theo Diệp Hiên phỏng đoán, muốn làm Tịch Dao sống lại, cần hắn siêu thoát kinh thiên tuyệt địa, bước vào vĩnh hằng chi cảnh.
Nhưng khi Diệp Hiên hợp nhất ba đời, hóa thành nửa bước vĩnh hằng, hắn trong bóng tối có thể cảm giác được, chỉ cần hắn cùng 'Uyên' liên thủ thi pháp, cũng có thể sống lại Tịch Dao.
Dù sao hai người đều là nửa bước Vĩnh Hằng chi cảnh, hơn nữa có thể nói là người mạnh nhất trong vạn cổ vũ trụ, dưới sự liên thủ của hai người, phục sinh Tịch Dao hẳn là có năm thành nắm chắc.
Ầm ầm.
Quan tài bằng đồng cổ đang nổ tung, Cả người Tịch Dao phiêu phù giữa không trung, mảnh vỡ linh hồn vỡ vụn kia không ngừng tràn vào trong đầu của nàng, làm cho thân thể nàng khẽ run rẩy, thậm chí mí mắt lúc này cũng khẽ rung động.
Tại thời điểm này.
Sắc mặt của Thái Thương và Liễu Bạch Y đầy kích động, hai người gắt gao nhìn chằm chằm động tĩnh của Tịch Dao, nhất là 'Thái Thương', cả người đều có chút không khống chế được cảm xúc, hai quyền đều đang không tự giác nắm chặt.
Ầm ầm.
Đột nhiên.
Một đạo ý chí tuyệt cường ầm ầm hàng lâm ở nơi khởi nguyên, còn có kiếp vân đỏ thẫm như máu ở hiện ra đỉnh đầu của mọi người.
- Cút!
Thái Thương hét lớn một tiếng, một đạo tà quang thái cổ nghịch thiên bay lên, trực tiếp đánh nát xích huyết kiếp vân, cỗ ý chí tuyệt cường này cũng trong phút chốc lui về.
Làm một người đã chết sống lại, vốn là việc làm nghịch thiên, vũ trụ hỗn độn có cảm ứng, ý chí vừa mới hàng lâm, nhưng trong nháy mắt lại bị một kích của Thái Thương đánh tan.
Ở trước mặt nhiều kinh thiên tuyệt địa giả như vậy, huống chi còn có hai nửa bước vĩnh hằng, ý chí vũ trụ hỗn độn căn bản không chịu nổi một kích.
Nhạc điệm nho nhỏ này cũng không khiến mấy vị kinh thiên tuyệt địa chú ý, nhưng lại khiến Diệp Hiên và Uyên đang thi pháp nhướng mày.
Hai người cùng là nửa bước vĩnh hằng, cảnh giới tự nhiên không phải mấy vị kinh thiên tuyệt địa này có thể so sánh.
Vừa rồi kiếp vân xuất hiện, nhìn như là ý chí vũ trụ hỗn độn hàng lâm, nhưng cũng gián tiếp nói rõ một vấn đề thật lớn.
Phải biết rằng tất cả mọi người ở đây đều là kinh thiên tuyệt địa, chứ đừng nói là hai nửa bước vĩnh hằng.
Ý chí vũ trụ hỗn độn dám hàng lâm ở chỗ này, chuyện này căn bản không thể nào nói được, trong đó tất nhiên ẩn chứa hàm ý cực sâu.
Thần hồn quy nhất.
Cơ hồ cùng lúc đó, Diệp Hiên và Uyên đồng loạt quát to, hai tay bóp ra vĩnh hằng thần quyết, hai chùm ánh sáng đáng sợ chiếu vào trong mi tâm của Tịch Dao.
Cũng vào giờ khắc này, ngón tay Tịch Dao đang rung động, đôi mắt đẹp đang gian nan mở ra.
Tịch Dao.
Nhìn thấy Tịch Dao mở hai mắt ra, Thái Thương trước tiên đi tới bên cạnh nàng, càng mừng đến phát khóc, nắm chặt hai tay Tịch Dao.
- Thái... Thái thương?
- Ta... Không phải ta đã chết rồi sao?
Tịch Dao mơ hồ nói, nàng kinh ngạc nhìn Thái Thương trước mắt, cảm giác mình giống như đã mơ một hồi vạn cổ đại mộng, cho nàng một loại cảm giác cực kỳ không chân thật.
- Ngươi không chết, ta đã nói sẽ cứu sống ngươi.
'Thái Thương' kích động hét lớn.