'Hắn' nhẹ giọng thở dài, chư thiên tinh không một lần nữa hóa thành thế ngoại đào nguyên, 'hắn' cũng một lần nữa ngồi trở lại trước bàn cờ, lần thứ hai như tảng đá không nói không động.
…
Táng Thiên Cung!
Diệp Hiên một người ngồi một chỗ, hắn ngước nhìn vạn cổ tinh không, thần thái đầy hoang mang, lông mày ngẫu nhiên nhíu lại, hiển nhiên trong lòng buồn bực khó giải.
Mười bốn tuổi đi lên con đường tu luyện, cho đến vĩnh hằng chi cảnh hôm nay, ở trong thời gian vô tận dài đằng đẵng này, hắn đã trải qua rất nhiều hung hiểm, mới có thành tựu hiện tại.
Lúc này, có thể nói Diệp Hiên đang đứng ở trên đỉnh cao nhất của vũ trụ, phong vân cổ kim từ xưa đến nay, cũng không ai có thể sánh vai với hắn, có thể nói là hạng người vang dội cổ kim.
Thế nhưng hắn chưa bao giờ có hoang mang như hiện tại, dù cho đạt thành vĩnh hằng chi cảnh, nhưng hắn vẫn như cũ nhìn không rõ con đường phía trước ở đâu.
Bí ẩn về liễu bạch y, tồn tại thần bí trong Luân Hồi chi môn, hết thảy đều làm cho hắn cảm thấy hoang mang, càng mơ hồ làm cho hắn nôn nóng bất an.
Hô.
Diệp Hiên từ từ phun ra một ngụm trọc khí, hắn ổn định tâm thần đang nôn nóng, bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ kế tiếp sẽ có chuyện gì sắp xảy ra.
Khoảng cách đến cuối kỳ mười hai nguyên hội đã gần kề, chưa tới năm ức năm nữa thì đại kiếp nạn Luân Hồi diệt thế sẽ tới.
Cánh cửa Luân Hồi tồn tại lâu đời sẽ tái hiện. Hắn muốn tự mình đẩy cánh cửa ra, cởi bỏ bí ẩn cuối cùng của vạn cổ vũ trụ.
Ù ù!
Hư không gợn sóng, gợn sóng từng đạo, mi tâm Diệp Hiên lóe ra ánh sáng, Tru Thiên kích, thanh đồng cổ kinh hiện ra.
Tay trái Diệp Hiên cầm kích, tay phải cầm kinh, hai loại chí bảo vạn cổ phát sáng trong tay hắn, cũng làm cho Diệp Hiên tĩnh tâm cảm thụ.
Thanh đồng cổ kinh cũng tốt, hay Tru Thiên kích cũng được, đây đều là sản phẩm trong Luân Hồi chi môn, cũng là kiếp trước của hắn mang ra từ trong cánh cửa kia.
Một kích một kinh, Diệp Hiên ngưng thần quan sát.
Từ từ lật từng trang kinh, mười hai trang kinh khắc đồ án Tiểu Đỉnh, mỗi một tôn tiểu đỉnh đều cổ xưa thần bí, để cho thanh đồng cổ kinh biến thành hoàn chỉnh.
- Vĩnh Hằng Cảnh thật sự chính là cực hạn sao?
Diệp Hiên thì thào, hắn có một loại cảm giác, cho dù bước vào Vĩnh Hằng Cảnh chưa bao giờ có người tiến vào, đây cũng chưa chắc đã là điểm kết thúc.
Bởi vì trong nhận thức của Diệp Hiên, nếu như hắn thật sự vô địch chư thiên, vậy bất cứ thứ gì cũng có thể bị hắn cảm giác, nhưng hắn lại không cảm giác được Luân Hồi chi môn và tồn tại thần bí kia.
Chỉ có một điểm này làm cho Diệp Hiên hoài nghi, có phải cảnh giới cùng tu vi của tồn tại thần bí kia ở trên Vĩnh Hằng cảnh hay không.
Nghĩ đến điểm này, Diệp Hiên có cảm giác sởn tóc gáy, nếu như tồn tại thần bí kia thật sự vượt qua Vĩnh Hằng cảnh, vậy hắn và Uyên còn có thể là đối thủ của đối phương sao?
- Diệp Hiên, đến chiến!
Đột nhiên.
Một tiếng sấm sét ầm ầm nổ tung bên tai Diệp Hiên, điều này cũng làm cho suy nghĩ Diệp Hiên trở về, lông mày khẽ nhướng lên.
'Uyên'!.
Không cần phải nói nhiều, đây là Uyên khiêu chiến Diệp Hiên, Diệp Hiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Ù ù!
Thân hình Diệp Hiên nhoáng lên, biến mất trong Táng Thiên Cung. Khi hắn xuất hiện lần nữa, đã đi ra ngoài, nhìn thấy Uyên đang trợn mắt nhìn hắn.
- Ân ân oán oán giữa ngươi và ta, hôm nay cũng nên chấm dứt.
Uyên lạnh lùng lên tiếng, ánh sáng vĩnh hằng hắc ám che đậy toàn bộ Hỗn Độn vũ trụ, chiến ý cực tận đang ầm ầm nở rộ.
Uyên là một người không chịu thua, hắn nửa bước vĩnh hằng bại trong tay Diệp Hiên, hắn tự nhiên muốn đoạt lại tôn nghiêm ở Vĩnh Hằng cảnh, cũng phải chứng minh mình cường đại hơn Diệp Hiên.
Hai người cùng là Vĩnh Hằng chi cảnh, trận chiến này cũng nhất định phải phân ra cao thấp, chứng minh ai mới là đệ nhất cường giả của Vạn Cổ Vũ Trụ.
Cường giả rất trọng danh dư, nhất là Uyên, trận chiến này của hai người là bắt buộc phải có, Diệp Hiên tự nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Hai đại cường giả vĩnh hằng giằng co trên bầu trời, chỉ tản mát ra khí tức đã kinh hãi cả Hỗn Độn vũ trụ, số lượng lớn nhân ảnh trong nháy mắt theo tới, tất cả đều kinh ngạc nhìn hai người.
'Ngục' và 'Đồ' ngẩn ra, hai người vốn tưởng rằng Uyên và Diệp Hiên đã sớm hóa can qua thành ngọc, không ngờ lại phải đánh một trận nữa.
- Uyên, quên đi, đại kiếp nạn sắp tới, cần gì phải làm tranh danh tiếng?
'Ngục' và 'Đồ' khuyên nhủ.
- Các ngươi cần gì phải thế, đại kiếp nạn sắp tới, thứ duy nhất chúng ta có thể dựa vào chỉ có hai người các ngươi, hiện tại cần gì phải tự giết lẫn nhau.
Tịch Dao cũng khuyên nhủ, cũng không muốn hai người đánh nhau.
- Tịch Dao, trận chiến này là bắt buộc, hai người bọn hắn cuối cùng phải phân ra thắng bại.
Thái Thương lắc đầu nói.
- Vì sao nhất định phải tự giết lẫn nhau?
Tịch Dao khó hiểu nói.
- Cũng không phải tự giết lẫn nhau, mà hai người bọn họ đều đứng ở đỉnh cao, nhìn khắp cổ kim lại không có địch thủ, trận chiến này là một trận chiến trong số mệnh, nếu không phân biệt cao thấp, đây sẽ là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời bọn họ.
Thái Thương trầm giọng nói.
Thật ra, 'Thái Thương' có một câu không nói, đại kiếp nạn sắp tới, nếu bọn họ chết đi trong đại kiếp nạn, đến lúc đó mà còn không có phân ra cao thấp, cho dù chết cũng sẽ không nhắm mắt.
- Uyên, ta đã nói rồi, dù là quá khứ hay tương lai, ngươi cũng không phải đối thủ của ta.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Diệp Hiên, hôm nay ngươi tất bại không thể nghi ngờ.
Uyên hung hãn lên tiếng.
Ầm ần.
Diệp Hiên không nói nhảm, hắn điểm ra một chỉ phá vỡ hư vô, hai người cùng tiến vào bên trong, trận chiến này cũng tất sẽ là một trận chiến khoáng cổ tuyệt kim.