Đáng tiếc, những người này căn bản cũng không biết, Diệp Hiên chẳng bao giờ để bọn họ vào mắt, cũng sẽ không xuất hiện ở Lạc Hà Sơn, chờ đợi bọn họ, chính là thủ đoạn tuyệt hậu của Hoàng bàn tử.
- Chư vị, Diệp Hiên tuy có tu vi tuyệt thế, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một mình, chỉ cần chúng ta trên dưới một lòng, nhất định có thể tru diệt tên yêu ma này.
Một vị cao nhân cổ vũ tinh thần.
- A di đà phật.
Một cao tăng Phật Môn chắp tay trước ngực, tụng một tiếng Phật hiệu nói:
- Tên yêu ma này muốn tiêu diệt truyền thừa của chúng ta, trận chiến hôm nay chính là cuộc chiến Diệt Ma, dù cho bần tăng có chết ở đây, cũng không oán không hối.
Những lời nói dõng dạc đang không ngừng truyền đến, để cho mấy vạn người hưởng ứng, cũng để cho Lạc Hà Sơn bắt đầu ầm ĩ.
Xích xích xích!
Chợt!
Tiếng xé gió cực kỳ đáng sợ truyền đến, các thế lực lớn còn không kịp phản ứng, chỉ thấy phía chân trời có hơn mười đầu đạn kéo tia lửa sáng lạn bắn tới bọn họ.
.. Đạn?
- Mau chạy đi!
Một màn kinh khủng như vậy tức thì làm cho các đại thế lực thét lên chói tai, bọn họ làm sao cũng không ngờ, Diệp Hiên không chỉ không có tới Lạc Hà Sơn quyết tử chiến cùng bọn họ, mà đợi bọn họ lại là vũ khí nóng tập kích khủng bố.
Rầm rầm rầm!
- A!
Không đợi các đại thế lực chạy trốn, hơn mười đầu đạn phá không lao đến, trực tiếp biến Lạc Hà Sơn thành biển lửa, sóng nhiệt bạo tạc cực kỳ khủng bố, trực tiếp biến đoàn người thành khói, những tiếng kêu gào thảm thiết cũng cư thế mà truyền ra.
- Diệp Hiên, ngươi cút ra đây cho ta!
- Yêu ma như ngươi chết không yên lành.
Quanh người hơn mười vị cao thủ tuyệt thế dâng lên cương khí hộ thuẫn, bọn họ chìm nổi ở trong hư không, ngăn cản dư ba khủng bố bộc phát ra từ vũ khí nóng, khi bọn họ nhìn thấy đệ tử môn hạ toàn bộ chết thảm, trên mặt mỗi người đều trở nên bi thương, tức giận hét lớn.
Nửa canh giờ trôi qua, cảnh hoang tàn ở khắp Lạc Hà Sơn, triệt để trở thành than cốc, mùi cháy khét nồng nặc phiêu đãng ở trong không khí, ngoài mười cao thủ hàng đầu các đại thế lực, mấy vạn người đều chết thảm ở Lạc Hà Sơn.
Ba ba ba!
Một tràng vỗ tay truyền đến, cũng để cho hơn mười vị cao thủ dùng đôi mắt như sắp nứt ra nhìn lại nguồn âm thanh.
- Không thể không nói, các ngươi thật đúng là mạng lớn, những đầu đạn này cũng không có nổ chết các ngươi.
Hoàng bàn tử cùng Cố Bắc Thần ngự không mà đến, vẻ đắc ý hiện ra trong mắt Hoàng bàn tử.
- Ngươi chính là tay sai của Diệp Hiên, ta muốn giết ngươi.
Một gã cổ võ giả Trúc Cơ cảnh lên tiếng rống giận.
- Phụng mệnh tiên sinh nhà ta, hôm nay các ngươi đều phải chết.
Một giọt chất lỏng màu lam lặng yên dung nhập trong không khí, Hoàng bàn tử quỷ dị cười nhạt đầy rét lạnh, một tia tàn độc lặng yên xẹt qua đáy mắt.
...
Thành phố Giang Nam, tiểu trúc Thanh Vân.
Diệp Hiên hơi lộ ra lười biếng, ngồi dựa trên chiếc ghế xô-pha mềm mại, mà Trác Quân Đình thì đang đứng một bên, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt đi, cô đang báo cáo một việc cho Diệp Hiên.
- Ý của cô là nói, Vũ Tuyệt Tiên mất tích ở phương tây?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại.
- Không sai, không chỉ có Vũ Tuyệt Tiên mất tích, hơn nữa thành viên Minh Phủ của chúng ta ở phương tây cũng đều không liên hệ được, căn cứ tin tức thành viên vòng ngoài truyền đến, lần cuối bọn họ nhìn thấy Vũ Tuyệt Tiên chính là lúc Vũ Tuyệt Tiên đang dẫn dắt thành viên Minh Phủ chạy tới Nguyệt Thần thành.
Trác Quân Đình nhanh chóng nói.
- Ừ, ta biết rồi, cô xuống phía dưới đi.
Diệp Hiên vẫn bình tĩnh nói, Trác Quân Đình xoay người rời khỏi.
- Nguyệt Thần thành sao? Có chút ý tứ, để ta xem một chút, để xem Nguyệt Thần này đến cùng có bao nhiêu bản lĩnh.
Diệp Hiên thâm thúy lên tiếng, một tia u quang xẹt qua đáy mắt.
Cũng trong lúc đó.
Phương tây, Nguyệt Thần thành.
Kẻ gọi là Nguyệt Thần đang ngồi ngay ngắn ở trên Bạch Cốt Vương Tọa, trên người là bộ áo bào màu tím có ánh vàng đen, đôi mắt xuyên thấu qua hắc bào che lấp, đang về phía Phương Đông.
- Diệp Hiên, ta chờ ngươi đến.
Một cỗ khí tức âm u hiện ra quanh thân, đáy mắt của hắc ảnh lại có một tia huyết sắc xẹt qua, lên tiếng nỉ non.
Có thế lực đã bị hủy diệt, thời đại mới đã tới.
Sau khi các đại thế lực còn sót lại biến thành khói bụi, số lượng lớn bí tịch tu luyện cũng được truyền bá khắp Hạ quốc, cứ thế này thì thế giới cũng sẽ không có người nào có thể ngăn cản con đường tiến hóa của nhân loại.
Thành phố Giang Nam, tiểu trúc Thanh Vân.
Hoàng bàn tử xuân phong đắc ý, bởi vì hắn đã hoàn thành nhiệm vụ Diệp Hiên giao cho hắn, chính thức trở thành Phó phủ chủ thứ hai của Minh Phủ.
Dưới một người trên vạn người, người của Minh Phủ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình, càng làm cho Hoàng bàn tử có chút lâng lâng, hắn tự hỏi thời gian ở cùng Diệp Hiên lâu như vậy, tuy tu vi ở trong Minh Phủ rất bình thường, nhưng lại được Diệp Hiên coi trọng nhất, mà có thể trở thành là Phó phủ chủ Minh Phủ, đây cũng là sự khẳng định của Diệp Hiên dành cho hắn.
Một buổi tiệc rượu được tổ chức ở tiểu trúc Thanh Vân, số lượng lớn thành viên Minh Phủ đều tề tụ về đây, Hoàng bàn tử uống say mèm đỏ bừng cả mặt, lại ở trên bàn rượu ôm lấy bả vai Cố Bắc Thần mà khóc lóc thảm thiết.
- Bắc Thần cậu biết không? Tôi vốn dĩ là một bác sĩ khoa ngoại, lúc đầu có một đứa con gái dễ thương, còn có một cô vợ diệu dàng, hẳn là nên hạnh phúc qua hết cả đời này.