Nhưng Diệp Hiên cũng không có bất kỳ tự đắc nào, vẻ mặt ngược lại dần dần nghiêm trọng, thậm chí Uyên bên cạnh hắn cũng vậy.
Bởi vì kế tiếp, kiếp nạn khủng bố nhất luân hồi đại kiếp sẽ đến, Luân Hồi chi môn trong truyền thuyết sắp xuất hiện.
- Thái Thương.
- Ngục.
Diệp Hiên và Uyên đồng thời lên tiếng, sắc mặt hai người kinh thiên tuyệt địa nghiêm túc.
- Các ngươi tạm thời lui về Hỗn Độn Đại Thế Giới, thủ hộ tốt cho tất cả sinh linh còn sống, một kiếp cuối cùng này sẽ do ta và Diệp Hiên đến độ.
Uyên nặng nề mở miệng.
- Cẩn tuân pháp chỉ.
Hai đại kinh thiên tuyệt địa lĩnh mệnh mà đi, dẫn dắt mọi người trở về hỗn độn đại thế giới, lần thứ hai tạo thành đại trận, hình thành một tầng bình chướng, che chở hỗn độn ngũ vực vào bên trong.
- Tiên sinh, ta chờ ngài trở về.
- Phu quân, nhất định phải sống.
- Huynh đệ, bảo trọng.
Một đám thân ảnh quen thuộc không nỡ cáo biệt với Diệp Hiên, nhưng bọn họ biết ở lại chỗ này cũng không giúp được cho Diệp Hiên cái gì, cũng chỉ có thể ảm đạm rời khỏi.
- Diệp Hiên, sợ chết không? VipTruyenGG.com - ebook truyện giá rẻ
Uyên khẽ cười nói.
- Ngươi nói xem!
Diệp Hiên cười nhạt một tiếng đáp.
Ầm ầm.
Sau một khắc.
Một tia ánh sáng luân hồi lóe ra, còn có một cỗ khí tức khó hiểu hiện ra, một cánh cửa tuyên cổ trường tồn hiện ra.
Chư thiên yên tĩnh, vạn vật không tiếng động, chỉ có một cánh cửa Luân Hồi hóa thành duy nhất trong thiên địa, vầng sáng đang xoay tròn kia cũng không quá chói mắt, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác nhu hòa.
Luân Hồi bắt đầu, vạn vật luân hồi.
Từ đầu đến cuối, từ khi sinh ra đến khi chết đi, nguồn gốc của tất cả đều đến từ cánh cửa Luân Hồi này, ở trong tòa cánh cửa này, càng ẩn chứa huyền bí cuối cùng của vạn cổ vũ trụ.
- Rốt cuộc cũng tới rồi.
Diệp Hiên và Uyên nhìn nhau cười. Họ cuối cùng cũng đợi đến ngày hôm nay, máu trong cơ thể tuôn trào như biển lửa nham thạch nóng chảy, hơi thở của hai đại Vĩnh Hằng cảnh bộc phát ra.
- Luân Hồi chư thiên, vạn vật vãng sinh.
Như âm thanh của chư thiên vũ trụ, tựa như cửu thiên cửu địa chấn động, tám chữ lớn này quanh quẩn không dứt giữa vạn cổ tinh không. Thanh âm vô tình mà khó lường, lại ầm ầm vang lên trong lòng sinh linh vạn vật.
Đại kiếp nạn đáng sợ nhất vạn cổ cũng theo đó mà hiện ra.
Ông.
Luân Hồi chi môn, luân chuyển đáng sợ.
Một vầng sáng Luân Hồi đang nở rộ, vầng sáng này phóng đại vô hạn, trực tiếp lan đến cả vũ trụ hỗn độn.
Ầm ầm.
Chỗ ánh sáng luân hồi chiếu đến, vạn vật quy khư, vầng sáng luân hồi đi tới đâu, vạn cổ tinh không đều hóa thành bụi bặm, toàn bộ trở thành hư vô.
Trong nháy mắt, vạn vật suy bại.
Chỉ trong nháy mắt, cả vũ trụ hỗn độn đều hóa thành hư vô, hết thảy đều bị đánh trở về nguyên điểm. Chỉ có Hỗn Độn Ngũ Vực phía sau Diệp Hiên và Uyên vẫn còn tồn tại, bởi vì có hai đại cường giả Vĩnh Hằng chắn ở phía trước.
- Đây mới là lực lượng luân hồi chân chính.
Diệp Hiên nặng nề lên tiếng.
Vô luận Uyên cũng tốt, hay Diệp Hiên cũng được, hai người đều tu luyện luân hồi áo nghĩa, càng tìm hiểu ra lực lượng luân hồi.
Nhưng luân hồi chi môn xuất hiện, làm cho hai người rốt cục hiểu được một chuyện. Lực lượng luân hồi mà hai người tìm hiểu, chỉ là da lông, căn bản không thể so sánh với Luân Hồi chi môn.
Lực lượng luân hồi này thật sự có thể luân hồi vạn vật, ngoại trừ Hỗn Độn ngũ vực được hai người che chở, cả vũ trụ hỗn độn đều hóa thành hư vô.
Ông!
Luân Hồi chi môn đang ong ong, vầng sáng luân hồi đáng sợ tràn ra, không ngừng hướng tràn tới Hỗn Độn ngũ vực.
Ầm ầm!
Hai đại vĩnh hằng, vạn cổ vô địch.
Đối mặt với kiếp nạn diệt thế luân hồi, Diệp Hiên và Uyên đánh ra một quyền, luân hồi lực ầm ầm nghiền nát, căn bản không thể hóa Hỗn Độn Ngũ Vực thành hư vô.
Vĩnh hằng bất diệt, vạn cổ thần thiên.
Cho dù Luân Hồi chi môn xuất hiện, ở trước mặt hai đại Vĩnh Hằng cảnh cũng không đủ nhìn, thứ bọn họ muốn thủ hộ, tuyệt đối không người nào có thể phá hư.
Oanh oanh oanh.
Kiếp nạn luân hồi diệt thế bị hai đại Vĩnh Hằng ngăn cản, đây là chuyện cổ kim chưa từng có, Luân Hồi chi môn đang nổ vang bạo động, không ngừng trút ra từng đạo ánh sáng luân hồi đáng sợ, muốn trấn giết hai người Diệp Hiên, thậm chí hóa hỗn độn đại thế giới cuối cùng thành hư vô.
Ầm ầm.
Ánh sáng vĩnh hằng, chư thiên không thể địch.
Diệp Hiên và Uyên sóng vai mà đứng, trên người hai người đang phát sáng. Đây là ánh sáng bất diệt vĩnh hằng. Mặc cho Luân Hồi chi môn phát uy như thế nào, cũng hoàn toàn không thể làm gì được hai người, chứ đừng nói hủy diệt hỗn độn ngũ vực phía sau hai người.
Giờ khắc này, sinh linh trong hỗn độn ngũ vực đang kích động rống to, bọn họ si ngốc nhìn hai đại vĩnh hằng ngăn cản ở phía trước, trong miệng truyền đến âm thanh thành kính cầu nguyện.
Đây là một hồi đại kiếp nạn vạn cổ diệt thế, vũ trụ này vốn nên luân hồi phá diệt, nhưng có hai vị cường giả chấn cổ bộc kim chắn ở phía trước, nghịch thiên liều mạng vì vạn vật chúng sinh, tranh thủ sinh cơ cuối cùng.
Diệp Hiên tự nhận hắn không vĩ đại, càng không phải hạng người phổ độ chúng sinh, thương người gì, hắn không quan tâm sinh tử của vạn vật, hắn chỉ quan tâm bản thân cường đại, càng không muốn có bất luận kẻ nào giẫm lên đầu hắn.
Năm đó, khi hắn còn là thiếu niên xanh tươi, ở trong tuyệt cảnh nhân sinh đi trên một con đường nghịch thiên liều mạng.
Một đường đi tới, từng đại địch ngã ở dưới chân hắn, hắn đạp lên từng tầng bạch cốt của địch nhân đi về phía trước.
Nếu như Thiên lấn ta, ta sẽ bổ thiên ra.
Nếu như Địa lấn ta, ta sẽ đạp nát địa này.
Chúng ta sinh ra tự do, ai có thể cao cao tại thượng?