Khuôn mặt Diệp Hiên âm u mà nghiêm nghị, bước ra một bước bỗng nhiên níu lấy Nguyệt Thần, hung ác nói:
- Tiện nhân, ta không giết ngươi, là thấy ngươi còn có chút dùng được, nếu như ngươi đang cố làm ra vẻ với ta, chớ nói Diệp Hiên ta bóp nát nguyên thần ngươi, mà ta sẽ còn khiến cho ngươi trọn đời không được siêu sinh.
Nhìn Diệp Hiên dữ tợn bạo ngược, Nguyệt Thần giễu cợt nói:
- Ta nói đến chỗ ngươi đau nhức? Ngươi rất sợ?
- Cầu xin ta đi, ngươi cầu xin ta đi, chỉ cần ngươi cầu xin ta, ta sẽ nói cho ngươi biết làm sao để thành tiên, càng sẽ nói cho ngươi biết vì sao chiến trường huyết hải lại tồn tại.
Nguyệt Thần không kiêng nể gì mà cười lớn, trước đó bị Diệp Hiên đè đầu đánh đã để cho cô tức giận trong lòng, khi nhìn thấy bộ dạng giận dữ của Diệp Hiên hiện tại, tâm tình cô trong nháy mắt cũng tốt lên không ít.
Coong!
Kiếm khí thông thiên, ông hưởng rung động, Thị Huyết Ma Kiếm lặng yên xuất hiện ở trong tay Diệp Hiên, trực tiếp chỉ thẳng vào mi tâm Nguyệt Thần, mũi kiếm nhọn rét lạnh giống như sau một khắc sẽ xuyên thủng nguyên thần cô gái này.
- Ngàn vạn lần không nên làm ta tức giận, càng không nên nói điều kiện với ta, ta chỉ đếm ba tiếng, nếu như ngươi không cho ta một câu trả lời hài lòng, ta sẽ khiến cho ngươi hối hận biến mất khỏi thế gian này.
Đôi mắt Diệp Hiên trở nên âm u, giọng nói càng tàn bạo lạnh lùng, tuy hắn muốn biết được bí mật thành tiên từ trong miệng Nguyệt Thần, nhưng cũng không có nghĩa hắn muốn đau khổ khẩn cầu xin cô ta, nếu như cô ta vẫn còn đang cố làm ra vẻ huyền bí với hắn, Diệp Hiên hắn thật sự làm thịt cô ta, mà sẽ không có nửa điểm do dự.
- Một... Hai...
Diệp Hiên âm lãnh lên tiếng, Thị Huyết Ma Kiếm đã đâm vào mi tâm đối phương, từng giọt máu tươi tràn ra mi tâm Nguyệt Thần, hiển nhiên Diệp Hiên tuyệt đối không phải chỉ nói một chút mà thôi, trong lòng hắn thật sự đã động sát cơ.
Nhìn sát khí quanh quẩn quanh người Diệp Hiên, nụ cười trên mặt Nguyệt Thần đã không còn, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cô mím chặt đôi môi, không đợi Diệp Hiên đếm ra tiếng thứ ba, nhanh chóng lên tiếng nói:
- Nếu là ngươi muốn thành tiên thì nhất định phải xua tan toàn bộ huyết khí trong người, chỉ có như vậy ngươi mới có thể chân chính trở thành tiên nhân.
- Ngươi là đang tìm cái chết!
Theo những gì Nguyệt Thần nói lọt vào tai, sắc mặt Diệp Hiên lại hung ác nham tới cực điểm, nếu như hắn xua tan toàn bộ huyết khí, vậy chẳng phải là hắn đang tự phế tu vi, hậu quả cực kỳ đáng sợ, làm sao hắn có thể tiếp nhận?
- Quế Thụ, gốc Quế Thụ này có thể giúp ngươi biến huyết khí thành linh khí, như vậy ngươi sẽ độ qua được Cửu Thiên Tiên Kiếp, cánh cửa Tiên Giới sẽ mở ra cho ngươi. Ngươi phải biết, ngươi đi là huyết tu, căn bản cũng không phải con đường của tiên nhân, nếu như ngươi không biến huyết khí thành linh khí thì dù cho ngươi có thể qua được Tiên Kiếp thì ngươi cũng chỉ có thể dừng lại ở thế giới này, căn bản vô vọng trở thành tiên nhân.
Bị tử vong cưỡng bức, Nguyệt Thần nhanh chóng giải thích, rất sợ Diệp Hiên nổi giận, giết chết cô ở đây.
Thị Huyết Ma Kiếm biến mất ở trong tay Diệp Hiên, hắn kinh ngạc nhìn gốc Quế Thụ trước mắt, sắc mặt không ngừng biến ảo, cũng không có chút hoài nghi đối với chuyện Nguyệt Thần vừa nói ra.
Diệp Hiên cũng không ngốc, hắn rõ tu vi của chính hắn hơn ai hết, hơn nữa hắn cũng đã thuộc Bất Tử Tiên Kinh vào trong tâm, thứ mà Nguyệt Thần nói cũng chính là ưu phiền của hắn cho tới nay.
Thôn phệ huyết khí, tu vi tăng vọt, ngắn ngủi mấy năm bước vào Độ Kiếp kỳ, đừng nói ở niên đại thế giới Mạt Pháp này, mà du cho Địa Tiên Giới linh khí dồi dào cũng vô cùng hiếm thấy.
Giống như lời Nguyệt Thần nói, Diệp Hiên là huyết tu, một chút quan hệ với Tiên cũng không có, nếu như muốn thành tiên bước vào Địa Tiên Giới, thân huyết khí này là chỗ dựa lớn nhất, nhưng cũng là gông cùm xiềng xiếc lớn nhất của hắn.
- Diệp đạo hữu, gốc Quế Thụ này vốn là một hạt giống trong Nguyệt Cung, càng là vật trong tiên môn, nhưng ở cái thế giới này, gốc Quế Thụ này dùng huyết khí dựng dục mà thành, nhưng bản chất cây quế này vẫn là Tiên Linh, cũng chỉ có gốc Quế Thụ mới này có thể giúp ngươi chuyển hóa huyết khí thành linh khí.
Lời Nguyệt Thần khẩn thiết, đôi mắt tinh thuần không tỳ vết, hiển nhiên cũng không phải lừa gạt.
Diệp Hiên kinh ngạc nhìn Quế Thụ trước mắt, cả người cũng rơi vào trong trầm tư, mà một màn này cũng để cho Nguyệt Thần yên lặng không tiếng động, hiển nhiên là đang cho Diệp Hiên thời gian suy tính.
Đầy đủ một canh giờ trôi qua, Diệp Hiên tỉnh dậy từ trong suy nghĩ, hắn chậm rãi lắc đầu, đôi mắt lãnh đạm nhìn về phía Nguyệt Thần, nói:
- Điều ngươi nói quả thật không tệ, huyết khí quả thật là gông cùm xiềng xích lớn nhất của ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không buông tha, càng sẽ không chuyển hóa thành linh khí.
- Vì... Vì sao... chẳng lẽ ngươi không biết... Nếu như tiếp tục để như vậy thời gian dài... dù cho ngươi không ngừng thôn phệ huyết khí... Tu vi có thể tiến triển cực nhanh... Nhưng cũng đoạn tuyệt con đường thành tiên của ngươi.
Nguyệt Thần run rẩy lên tiếng, trong mắt đều là nghi hoặc.
- Bởi vì ta không muốn chết.
Diệp Hiên trầm thấp lên tiếng, hắn nhìn phía núi Đoạn Tràng xa xa, trong mắt có huyết quang lóe lên.
Nguyệt Thần thông suốt hiểu ra, tự nhiên thở dài nói:
- Ta biết, ngươi đang lo lắng Nguyên Linh, cái này cũng không thể trách được.