- Ngươi cứ thế mà tin tưởng ta có thể thành tiên?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại.
Nguyệt Thần buồn bã cười một tiếng, nói:
- Trước đây ta không tin, nhưng cho đến khi nhìn thấy những gì vừa xảy ra với ngươi, ta đã tin tưởng không nghi ngờ, bởi vì từ trên người ngươi, ta nhìn thấy được bóng dáng một người, mà người này ở Địa Tiên Giới chính là một truyền thuyết, cũng chắc chắn mạnh hơn so với Nguyên Ma, nhưng cuối cùng kết quả cũng là vẫn lạc ở trong trời đất.
Diệp Hiên không có hỏi người này là ai, bởi vì cho tới bây giờ hắn cũng không phải là cái bóng của người nào khác, hắn là chính bản thân hắn, Diệp Hiên cũng tin tưởng, chờ hắn thành tiên sẽ từng bước từng bước đăng lâm cửu thiên, vạn vật chúng sinh đều sẽ phải cúi người dập đầu ở dưới chân của hắn.
- Diệp đạo hữu, ta muốn nhắc nhở ngươi một việc, những tàn hồn tiên thần chạy ra từ trong chiến trường thượng cổ này, bọn họ thành lập thánh thành, bảo hộ những kẻ ngu xuẩn dốt nát này, cũng không phải bọn họ có lòng tốt gì, bọn họ chỉ là muốn ngưng tụ tín ngưỡng nhân loại, thôn phệ thật nhiều tinh lực, cho đến khi trở thành thần linh, như thế thì sẽ không cần vượt qua Tiên Kiếp, an nhiên trở về trong Địa Tiên giới.
- Hơn nữa, tu vi của ta trong đám thần linh này chỉ là thuộc loại bình thường, kẻ kinh khủng thật sự chính là những tiên thần yêu ma ẩn núp trong bóng tối kia, nếu như ta đoán không sai, tu vi bọn họ bây giờ đều đã khôi phục lại Độ Kiếp kỳ, chỉ cần thôn phệ ngươi là có thể một lần nữa bước vào Độ Kiếp hậu kỳ, nếu như sau khi ngưng tụ đầy đủ tín ngưỡng nhân loại toàn cầu, bọn hắn sẽ trực tiếp trở thành thần linh, lần nữa trở lại Địa Tiên giới.
- Ngươi bây giờ đang rất nguy hiểm, chỉ là ngươi không biết mà thôi.
Nguyệt Thần giãn mặt ra mỉm cười, muốn thấy được vẻ u sầu trên mặt Diệp Hiên, nhưng điều khiến cho cô kinh ngạc là, Diệp Hiên cũng không chút sợ hãi nào, trên mặt ngược lại là xuất hiện một tia thâm độc, khiến cho lòng người trở nên tê lạnh.
- Ngươi nói sai, không phải bọn họ thôn phệ ta, mà là ta muốn thôn phệ bọn họ, ngươi nghĩ rằng ta bỏ mặc cho bọn họ ẩn núp ở thế giới này chính là đang e ngại bọn họ?
Nụ cười khinh miệt câu lên trên khóe miệng, tiếng nói hung ác lại nham hiểm.
- Ta chẳng qua chỉ xem bọn họ là súc sinh bị cầm tù mà thôi, chờ sau khi bọn họ mập mạp, đó cũng chính là ngày chết của bọn hắn.
Nhìn Diệp Hiên tàn bạo lạnh lùng, Nguyệt Thần không kiềm được mà hít một hơi lạnh, sau đó cũng yên lặng không tiếng động, chỉ là đôi mắt lại mang theo một tia kiêng kỵ.
- Nên nói thì ngươi cũng đã nói xong, nói cách khác ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa, mà tu vi Phân Thần Kỳ của một thân ngươi tuy không mạnh, nhưng cũng có thể để cho tu vi ta tăng lên....
Sắc mặt Diệp Hiên trở nên lạnh nhạt, hắn bước chậm đi tới phía Nguyệt Thần, cũng để cho sắc mặt cô đại biến, đôi mắt trở nên kinh hoàng.
- Ngươi... Ngươi muốn giết ta?
Mặt Nguyệt Thần trắng bệch, ngay cả âm thanh đều có chút khẽ run, cô vốn tưởng rằng nếu mình nói cho Diệp Hiên những bí ẩn này, mặc dù hai người không phải bạn, nhưng tuyệt đối cũng không phải kẻ thù, nhưng bây giờ xem ra, cái tên Diệp Hiên này tuyệt đối là hạng người lòng lang dạ sói.
Một nụ cười nhạt theo khóe miệng Diệp Hiên câu ra, hắn bước chậm đi tới trước mặt Nguyệt Thần, nói:
- Ngươi sai, trước đó ta quả thực muốn thôn phệ tu vi của ngươi, nhưng bây giờ ta đã thay đổi chủ ý, chỉ là muốn thu ngươi làm nô, có một người thông thạo Địa Tiên Giới như ngươi đây sẽ cho ta trợ giúp cực lớn.
- Không thể!
Nguyệt Thần không có do dự nào, cô khẳng định cho Diệp Hiên, nói:
- Chủ nhân của ta chỉ có một, cô ấy là Quảng Hàn tiên tử, dù cho ngươi có phá nát nguyên thần của ta, ta cũng sẽ không đồng ý với ngươi.
- Ah!
Diệp Hiên cười khẩy, đôi mắt có ý lạnh xẹt qua, nói.
- Có đồng ý hay không cũng không phải do ngươi quyết định.
Trốn!
Nguyệt Thần không chút do dự nào, cô trực tiếp hóa thành độn quang bắn nhanh đi, nhưng không đợi cô trốn ra được trăm dặm, một bàn tay lớn che trời chợt hiện lên đỉnh đầu cô, trong nháy mắt đã đập bay cô trên mặt đất, làm cho này cô không ngừng phun máu tươi ra.
- Khế!
Tám phương thiên địa rung động ầm ầm, một phù văn màu đỏ kéo dài qua khoảng không, không đợi Nguyệt Thần có phản ứng, trong nháy mắt đã dung nhập vào ngay trong đầu cô.
Ông!
Hư không chấn động, lưu quang hóa ảnh, Diệp Hiên chợt xuất hiện ở trước mặt cô ta, khuôn mặt thoả mãn, nói:
- Nguyên thần của ngươi đã bị ta hạ Huyết Khế, chỉ cần một cái suy nghĩ của ta là đã có thể để cho ngươi hồn phi phách tán mà chết, từ nay về sau ngươi chính là nô bộc của ta, cũng đừng nghĩ rời khỏi sự khống chế của ta.
- Diệp Hiên, ngươi có bản lãnh thì giết ta đi, ta tuyệt đối sẽ không nhận ngươi làm chủ.
Mặt Nguyệt Thần trắng bệch, nhưng vẫn tức giận hét lớn, tuy chết rất đáng sợ, nhưng chủ nhân của cô chỉ có một, cho dù Diệp Hiên lấy cái chết ra bức cô đi vào khuôn khổ, nhưng chuyện này căn bản không thể.
Nhìn Nguyệt Thần bất khuất như thế, Diệp Hiên nhướng mày, hắn biết này cô gái này thật sự không sợ chết, hắn lạnh lùng lên tiếng, nói:
- Không phải ngươi muốn về Địa Tiên Giới sao, càng không phải là muốn về đến bên cạnh Quảng Hàn tiên tử sao? Ta có thể đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi trung thành làm việc cho ta, những chuyện này cũng không thành vấn đề.
Nếu uy hiếp đã vô dụng, vậy thì lợi dụ, luôn một biện pháp có thể để cho cô ta khuất phục, đây cũng là thủ đoạn ngự nhân của Diệp Hiên.
Nhắc tới Quảng Hàn tiên tử, Nguyệt Thần nghiến răng, cô uất hận liếc mắt nhìn Diệp Hiên, sau đó đành gật đầu, hiển nhiên ở trong lòng cô, Quảng Hàn tiên tử càng quan trọng hơn so với mạng của chính mình.