Cung Bản Vũ Thiên nỉ non tự nói, hắn đứng ở nơi này nhìn khắp Đông Doanh, hắn thấy quân phiệt hỗn chiến, thấy huyết hồn dị thú tàn sát con dân của hắn.
Xác chết trôi khắp nơi, tiếng kêu than vang dậy khắp trời đất, Đông Doanh sớm đã trở thành một mảnh luyện ngục nhân gian, mặc dù Cung Bản Vũ Thiên hắn đạt được truyền thừa từ Thiên Tùng Vân Kiếm, một lần hành động đã bước vào Hợp Thể Kỳ, nhưng hắn cũng không thể thay đổi được kết cục này.
- Tuyết tới!
Cung Bản Vũ Thiên nhẹ giọng hô hoán, điểm một chỉ lên bầu trời, gió cuốn mãnh liệt, tuyết trắng như lông ngỗng rơi xuống, chôn hài cốt khắp nơi ở trong gió tuyết, càng giống như chôn cất xuống nỗi nhớ sau cùng của Cung Bản Vũ Thiên.
- Thị phi thành bại quay đầu lại, nhân sinh vài lần tịch dương hồng, Diệp Hiên, lẽ nào ngươi chẳng bao giờ nghĩ tới, chuyện trên thế gian này đều có nhân quả luân hồi?
Cung Bản Vũ Thiên nhẹ giọng tự nói, hắn bước ra một bước, hư không chợt phá toái, cả người cũng biến mất.
Cảnh hoang tàn khắp đất Đông Doanh.
Núi non bị san thành mặt đất, sông suối bị phá thành biển hồ, Cung Bản Vũ Thiên bước chậm dưới bầu trời, hắn lãnh đạm quan sát quốc gia của mình, theo mỗi một mảnh thổ địa Đông Doanh hắn đi qua, đôi mắt lại càng tang thương mà nặng nề.
Một tại một thị trấn nhỏ tĩnh mịch không tiếng động, máu tanh lan tràn trên mặt đất, xác của rất nhiều người nằm ở khắp nơi, còn có hơn vạn dị thú ở trong trấn nhỏ đang thôn phệ xác người, lại kích thích tiếng gầm rú in ỏi dữ tợn.
Cung Bản Vũ Thiên ngồi trong hư không, hắn bình tĩnh nhìn một màn này, đôi mắt lộ ra một tia ưu thương.
- Quy Khư.
Hai chữ đơn giản thốt ra từ trong miệng Cung Bản Vũ Thiên, làm cho tám phương đất trời ù ù rung động, Thiên Tùng Vân Kiếm xuất hiện từ mi tâm hắn, nở rộ ra linh quang vạn trượng.
Ùng ùng!
Thiên kiếm rũ xuống trấn nhỏ, số lượng lớn kiến trúc biến thành tro bụi, hơn vạn dị thú thê thảm tru lên, toàn bộ biến thành mưa máu, theo gió lớn thổi về phương xa.
Đùng!
Cung Bản Vũ Thiên bước ra một bước, Thiên Tùng Vân Kiếm vờn quanh người hắn, một người một kiếm lặng yên biến mất ở trong hư không, chỉ có trấn nhỏ yên diệt kia chứng minh Cung Bản Vũ Thiên từng tới chỗ này.
Tiếng đạn ầm vang xẹt qua bầu trời.
Những loại vũ khí khoa học kỹ thuật đang nở rộ ra những ngọn lửa đáng sợ, Cung Bản Vũ Thiên gào thét lao tới.
Chém ra một kiếm, đất trời ầm vang, những viên đạn trở thàng những ngọn lửa sáng, chém ra kiếm thứ hai, quân đội trên mặt đất tử thương hầu như không còn.
Cung Bản Vũ Thiên đi tới, thanh trừng toàn bộ quân phiệt Đông Doanh, số lượng lớn huyết hồn dị thú chết ở dưới Thiên Tùng Vân Kiếm.
Chỉ là, Đông Doanh đã không còn tồn tại, nhân loại càng ít đến đáng thương, mỗi một lần Cung Bản Vũ Thiên ra tay, khí độ đạm bạc vô tình quanh thân lại càng trở nên nồng nặc, khí tức của hắn càng không ngừng phiêu miểu.
Mà cái này chính là khí tức chỉ tu tiên giả mới có.
Thủ đô Đông Doanh.
Đại đô thị lúc đầu phồn hoa, bây giờ đều đã trở thành phế tích, giống như một tòa Tử Thành, không có nửa điểm ồn ào náo động đã từng có.
Trên đường phố ngẫu nhiên xuất hiện một ít người Đông Doanh đang vì một ít thức ăn chém giết lẫn nhau, người thắng lợi đang điên cuồng cười to, kẻ thất bại thì trở thành một cái xác.
Cung Bản Vũ Thiên đi tới, thu hết từng cảnh tượng ấy vào mắt, khí tức bi thương càng phát ra nồng nặc quanh thân, cho đến khi hắn đi tới phía ngoài Thiên Hoàng các, rất nhiều thủ vệ như lâm vào đại địch, mà khi bọn họ nhìn thấy Cung Bản Vũ Thiên, tức thì làm cho bọn họ kinh hô thành tiếng.
- Thiên... Thiên Hoàng bệ hạ?
- Bệ... Bệ hạ... Ngài còn chưa chết?
Theo những tiếng ồn ào náo động truyền đến, từ trong Thiên Hoàng các đi ra hơn mười vị triều thần, còn có vợ và người thân của Cung Bản Vũ Thiên, khi bọn họ nhìn thấy Cung Bản Vũ Thiên, mỗi người đều lệ nóng doanh tròng, kích động không kềm chế được.
- Phụ hoàng, con biết ngài vẫn còn sống.
Một thanh niên đầu đội vương miện người mặc hoàng bào, bước chân lảo đảo chạy tới trước Cung Bản Vũ Thiên, quỳ rạp trước mặt Cung Bản Vũ Thiên kêu khóc.
- Phụ hoàng, con rất nhớ người.
Một công chúa Đông Doanh lảo đảo nghiêng ngã chạy tới, bỗng nhiên nhào vào lòng Cung Bản Vũ Thiên, ôm ấp nhớ thương, nước mắt khiến quần áo Cung Bản Vũ Thiên ướt nhẹp.
- Phụ hoàng, là con vô năng, không giữ được Đông Doanh.
Thanh niên xấu hổ dập đầu, cơ thể sợ run.
- Bệ hạ, ngài trở về là tốt rồi, chúng ta nhất định có thể trùng kiến Đông Doanh. Rất nhiều đại thần lão lệ tung hoành, đầy cõi lòng khao khát nhìn về phía Cung Bản Vũ Thiên.
Cung Bản Vũ Thiên tự giễu cười một tiếng, hắn chậm rãi vuốt ve tóc đứa con gái trong lòng mình, ôn nhu nói:
- Đông Doanh đã diệt quốc, ta cũng không phải Thiên Hoàng gì, ta chỉ là tội nhân Đông Doanh mà thôi.
- Phụ hoàng, chúng ta rời khỏi Đông Doanh, tìm một chỗ ẩn cư, mặc dù chúng ta không còn thân phận hoàng thất, nhưng người một nhà cũng đã có thể bình an cùng nhau rồi.
Công chúa Đông Doanh nức nở lên tiếng nói.
Cung Bản Vũ Thiên chậm rãi đẩy con gái ra, khí tức quanh người hắn dần dần trở nên trong trẻo lạnh lùng mà không linh, trầm giọng nói:
- Tuy Đông Doanh đã không còn, nhưng thù này phụ hoàng nhất định phải báo, nếu không sau khi ta chết, làm sao có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông, làm sao có thể đối mặt với con dân Đông Doanh đã chết kia? Đi đi, các ngươi đều rời khỏi Đông Doanh, tìm một chỗ bình an mà sinh sống hết đời.
Ánh sáng che đậy thân thể Cung Bản Vũ Thiên, hắn gắt gao nhớ gương mặt của con gái vào trong đầu, trong mắt lại không nửa điểm quyến luyến, bước ra một bước Thiên Tùng Vân Kiếm lại bắn ra khỏi mi tâm hắn, một người một kiếm hóa thành lưu quang, bắn nhanh đến Hạ quốc.